50/60… Như giọt tình sầu
Chim Biễn TnS
Ta vẫn hằng mơ… mộng trở về
Phong trần áo rũ, tắm quê hương
Ra đi một bước, trăm sầu tủi
Tiếng gọi quê hương, vọng não nề !!!
Đêm yêu thương,
ta thèm say chất đắng
Để âm thầm ngồi khóc, nhớ chuyện xưa
Môi cạn, khô mi, mắt ướt… ngỡ ngàng !
Tim chết ngất, máu đào thôi luân chuyển
Ta bỏ lại, sau lưng dòng nước cuốn
Vòng tay yêu, của hơi thở gia đình
Lớp bụi trần, đã vô tình che khuyết
Kết thành bè, chở sóng gió lênh đênh
Ngày vừa lớn, vẫy tay chào quê mẹ
Năm biết vui, phải từ giã quê hương
Hỡi Việt Nam !!!
Ôi tổ quốc là chi ?
Từ đâu đó, có tình thương đồng loại ?
Nước mắt rơi, giọt buồn đau tê tái
Mà lòng ta, an tĩnh chợt đi rồi !
Chợt bồi hồi, bứt rứt, lúc trào sôi
Tâm trần thế, nên đau thương trần thế
Người sa cơ, kẻ vinh quang ngạo nghễ
Khóc trang sử… Việt Nam buồn bi đát !
Chuyện ta đi, là ngàn năm lịch sử
Như giấc mơ, trong đời người mấy thuở ?
Buổi ta đi, trời đã gieo nước mắt
Có lẽ buồn, cho thân phận tha hương
Mây giăng xám, phủ màu tang bằn bặt
Ôi cố quốc! bao giờ còn gặp lại
Lần trở về, chắc hẳn rất xa xôi
Chí làm trai, tủi hổ… “hận lưu đày”
Song thân ơi,
con mong tìm mái ấm
Ba mươi năm, con thêu dệt quả cầu
Chứa nụ cười, lẫn ước mơ ngà ngọc
Đơn sơ nhiều, như ngọn cỏ bông lau
Nhưng một sớm, quả cầu kia chợt vỡ
Đời con buồn, như tiếng khóc thời gian
Hạnh phúc đầu, làm sao con còn nhớ ?
Đã buông xuôi, mất hút cuối mây ngàn
Hành trang nặng, con mang là nước mắt
Khóc chưa vơi, thân phận của con người
Lại tủi phiền, cho niềm tin trước mặt
Tương lai buồn, như thuyền bé ra khơi
Nơi xứ lạ, chân vào đời bỡ ngỡ
Dĩ vãng xưa, như màu nắng nhạt nhòa
Con xa rồi, một tình khâm thuở ấy
Giờ còn gì ngoài số kiếp đong đưa
Trót vương mang, cuộc đời như cơn xoáy
Nên niềm vui, giờ chỉ thấy lọc lừa
Giờ nơi đó, quê hương nuôi con lớn
Ngày trôi qua, con nào biết chuyện gì
Mẹ bàng hoàng, bóng hình xưa thoáng hiện
Dáng con về, như làn gió heo may
Này người yêu,
Đâu dễ phút giây nào
Anh đem giết, cả một trời kỷ niệm
Nhung nhớ quá, nhưng làm sao minh biện
Hai phương trời, chia cách một đại dương
Đau đớn đó, anh hoài đời thua thiệt
Nguyện âm thầm, làm tượng đá ngàn năm
Ôm men say, cho suốt kiếp điên cuồng
Mê khói thuốc, để dại khờ đôi mắt
Đôi môi em, với giọng nói ngoan hiền
Anh ra đi, mất hẳn nguồn an ủi
Lắm xót xa, anh không buồn gở rối
Sợi tơ buồn, vương mái tóc người điên
Khóc đi em, anh còn nghe tiếng nấc
Vọng đưa sang, trong gió tựa ma hời
Rồi trách hờn, anh một đời bội phản
Mất nhau rồi, như con lốc xoáy cao
Đám cưới tôi,
người bạn làm nhân chứng
Cho yêu thương, nhớ mãi chuyện tình nồng
Đám cưới tôi, nhận quà bằng ánh mắt
Cùng thư hồng, chan chứa mộng yêu thương
Đám cưới tôi, thiếu họ hàng thân thiết
Thì lâý ai, lo đám cưới cho sang ?
Tình chân thật, là cội nguồn phúc lộc
Đời bình yên, cũng từ đó bắt đầu !
Gia tài anh, là mảnh đời còn lại
Một đôi tay, đã trắng sạch bao kỳ
Một trí nhớ, chứa ngổn ngang kỷ niệm
Và linh hồn chết nửa, thuở ra đi !!!
Vợ con yêu,
Anh muốn về, bằng giấc mơ trìu mến
Đến bên nhau, bên giấc ngũ thật hiền
Đàn ru Thoa, lên đỉnh mộng triền miên,
Cho anh yêu, mãi điệu gầy chim sẻ
Anh đã về, với bước chân thật khẽ
Đến bên Cương, bên tóc nhỏ thật mềm
Cho anh được, thì thầm nho nhỏ
Này Tú ơi, “cha đánh mất tim rồi”
Anh sẽ về, bằng một ngọn gió thoảng
Đến bên Vy, bên môi nhỏ thật hồng
Để nghe con, vòi vỉnh cái dễ thương
“Cha ! cha đàn, cho mẹ mãi không ?
Thôi tất cả,
Hãy nằm yên dỉ vãng
Đừng khơi lên dấu cát bụi hồng trần
Ta vẫn mặc, niềm đau về đưa đón
Tầm tay buồn, xiết chặt nén thân thương !!!