Đệ Nhị Khoái

Lương Văn Mỹ - Mấy cảm nghĩ rời sau dịp 35 Năm Hội Ngộ Song Ngư II

 

Bạn ơi,

Khoan đă! Đệ nhị khoái ở đây không phải là khoái …ngủ đâu. Đừng vội nôm na văng mạng mà nghĩ ngay đến cái tứ khoái nhất mạng trần tục đời thường (Sorry bạn Huấn Lương J ). Hăm Bốn nhà ḿnh đứng cao hơn cái đời thường đó một tầm chữ nghĩa lận. Bốn cái sướng ở đây, viết theo thư pháp kiểu chữ Hán Việt bằng bút lông thỏ, chính là:

Đại hạn phùng cam vũ - Tha hương ngộ cố tri - Kim bảng quải danh th́ - Động pḥng hoa chúc dạ.

Tạm dịch thoát ư sang quốc ngữ nha: Nắng hạn gặp mưa rào - Xa nhà gặp bạn cũ – Đi thi đậu đầu bảng - và sau cùng là… Quần thảo đêm tân hôn.

Đă th́ có đă, nhưng vẫn nặng nợ tham, có người bảo ngần đó vẫn …chưa đủ đă. Mà phải là:

Thập niên        Đại hạn phùng cam vũ;

Ngoại quốc     Tha hương ngộ cố tri;

Hàn nho          Kim bảng quải danh th́;  

Tu sĩ                        Động pḥng hoa chúc dạ J.

Phải mười năm khô cạn mà gặp mưa mới tận sướng. Phải xa nhà tới lạc ra xứ ngoài mà được gặp bạn mới thậm khoái. Phải là học tṛ nghèo mà thi đậu đứng đầu bảng vàng th́ mới thiệt đă. Và sau cùng, không phải chuyện thường, phải là tu sĩ mà được quần thảo đêm tân hôn th́ mới thiệt là …lên mây! (Sorry bạn Lê Mỹ Long, đoạn này không có ư huưch cùi chỏ bạn ḿnh đâu J ).

Vậy th́ đúng là 24… quá đă cái đệ nhị khoái. Văng ra khỏi nước tói nửa ṿng trái đất mà cả đám vẫn rộn ràng rôm rả  kéo về tụ hội gặp nhau, từ bốn phương tám hướng, từ cả miền cực Bắc của Mỹ châu, và từ cả phía bên kia Đại Tây Dương. Không phải sau 10 năm thấp thỏm nắng hạn chờ mưa, mà có rất nhiều bạn rời nhau từ đận ra trường, tới những 35 năm sau mới được níu tay kéo áo, bá cổ quàng vai. Đâu phải dễ! Không vui sao được?

Cho nên, miệng nào chẳng hét, ḷng nào chẳng say? Hét toáng thôi, chứ cũng có lắm bạn không nh́n ra nhau hay nhớ tên nhau ngay tức khắc. Có hề ǵ? Lúc bật nhớ ra được th́ lại hét to hơn thôi! Oh Man! You đây hả? Trời đất, có thiệt You đây không? Chỉ không dám hỏi “Sao bạc dữ vậy?” Lỡ nó bảo: “Tên nào không nh́n ra bạn mới đích thị là đứa…bạc”, th́ …chỗ đâu chôn?!

Lại có bạn mấy chục năm nay đứng không đổi h́nh, đi không đổi dạng, ngồi không đổi tính, cứ “Tuổi 50s mà ngỡ như trẻ thơ” (Trăng tàn trên hè phố hát vậy J ), và có thể 15 năm sau bạn ấy vẫn y chang vậy, vẫn nhảy nhào, đâm bổ vào đám đông như Hurricane Gustav, chưa cần gặp mặt, chỉ nghe giọng nói từ xa là đă nhận ra ngay, không thể lẫn, không thể lộn vào đâu được. Đừng hỏi You sao vậy? You… có OK không vậy?... Vô ích!

Mà đă nhận mặt bắt tên rồi th́ từ đó trở đi, có lẽ các bảng tên trên áo chỉ c̣n dành cho các chị, để các chị nhận nhau và để mỗi quan 24 nhận ra vợ bạn mà đàng hoàng nghiêm chỉnh (và tự chế cho bớt hồn nhiên trẻ thơ) hơn chăng? Các chị cũng không lấy thế làm phiền. Người một nhà với nhau cả. Cái đáng ngẫm là không rơ từ đâu và bao giờ đă có chữ Nàng Dâu 24? Các quan 24 đă nhận 23 làm bố th́ vợ của 24 là dâu của 23 mới phải chứ? Bảo đó là Nàng Dâu 24 th́ chẳng hóa ra là lên án 24 khoái… lấy thịt (và nhiều thứ linh tinh khác để) đè người lắm đó sao? Hăm Bốn nào có trịch thượng …chơi cha ai bao giờ (ngoại trừ vụ nhận bố con với các anh em 25 J ), cũng có hề mong làm mẹ chồng ai đâu, mà có con dâu? (Sorry bạn Nguyễn Văn Nở J ). Sao lại có thể cả ấy lấp miệng nhau như thế?

Bạn ơi,

Vui quá đi! Buổi tối thứ Sáu quả là vui nhộn rộn ràng như một ngày …nhóm họ. Anh chị em Houston chu đáo trên mức tuyệt vời. Món Texas BBQ và các thứ trái cây được chấm điểm A+, xếp hạng tối ưu. Các bạn từ trời Âu qua đây lại chết mê chết mệt với món nem nướng ram ḍn Ninh Ḥa (hàng xóm của Nha Trang). Có điều là mọi thầm th́ chuyện tṛ thăm hỏi đều phải lên gân cổ, mở rộng họng, rống cho vượt qua độ ồn của cặp loa khuếch đại 1500W. Thành thử, chẳng bao lâu sau đă có mấy bạn tự động gia nhập hàng ngũ Quốc Học-Đồng Khánh mà đổi tên thành Tôn Thất Thanh, riêng bạn Tô Tiếng th́ lăm le t́nh nguyện đổi họ thành Tắt Tiếng J, trước khi tiết mục tuyển lựa ca sĩ bắt đầu!

Rồi niên trưởng Nguyễn Dinh xuất hiện. Rồi các chiếc nhẫn xanh biếc được trang trọng trao nhau, giữa một không khí nửa phần hân hoan, ba phần cảm động, như trong một đám cưới nhà binh. Đệ Nhị Song Ngư cần phải làm rơ điểm này, chứ không khéo lại có kẻ rỗi hơi thắc mắc: anh Dinh đă quen biết, chung đụng, ăn ở với em Hăm Bốn từ 1971 tới giờ, có nghĩa là tới 37 năm sau mới chính thức trao nhẫn cưới tập thể, trong một tiệc đứng, lại c̣n bắt giọng cho quan viên hai họ đồng ca bài VN Quê Hương Ngạo Nghễ theo điệu quân hành nữa… là thế nào? Lạ đời chưa? Hi hữu chưa? Có một không hai chưa? Không vui sao được?

Mà có phải em Hăm Bốn c̣n trẻ đẹp xinh tươi chân dài, lưng ong, mắt dao cau, mày dao cạo, móng dao lam… ǵ cho cam. Kỷ lục là em Đặng Viết Nghị đă chỉ huy tổng cộng 10 cháu nội ngoại, em Đặng Công Túy cũng đă bám sát với thành quả 9 rưỡi, chưa biết thành tích em Đặng Đ́nh Nghĩa ra sao… Lẽ ra Đại Hội đă phải trao Đệ nhất đẳng Chiến Công Bội Thu cho anh em nhà họ Đặng này mới phải! Đề nghị kỳ đại hội lần tới cần có một ban đặc nhiệm duyệt xét các kỷ lục mọi mặt, các thành tích mọi chiều của 24 để bàn dân thiên hạ đều rơ đâu là lằn ranh giữa Đại quan với Lăo tướng, và nếu được th́ hăy lập một Khu Gia Binh trên trang mạng 24, để các lăo thần tiện bề tính chuyện suôi gia cấp hai.

Và nếu em Hăm Bốn đă đồng thanh Khúc t́nh ca hàng hàng lớp lớp “bỏ xang xuống xề” tới độ da mồi - râu bạc - răng long - gối lỏng như vầy, th́ thử hỏi… cái ǵ là điểm quyến c̣n lại đă tạo ra sự gắn bó sắt son với nhau cho tới giờ này? Có phải đó là những kỷ niệm huấn nhục từ quân trường? Có phải đó là niềm hănh diện một thời giày trắng đi bờ? Có phải đó là những dịp bắt được tần số truyền tin của nhau trên biển, trong sông? Có phải đó là những tách cà phê ngọt đắng, những chai bia tràn ly, những điếu thuốc chuyền tay, và cả mớ ngôn ngữ Đan Mạch không mấy thanh lịch vẫn đệm ḍn trong từng câu chuyện lúc gặp nhau đâu đó sau buổi ra trường, trong tù cải tạo, trên ghe vượt biên, giữa trại tỵ nạn?...

Có phải bởi tuổi ta tuy già cỗi đi nhưng các kỷ niệm đó th́ vẫn mới nguyên, vẫn sinh động, vẫn cọ sát, vẫn khều quẹt và thách đố kư ức ta mỗi ngày?

Bạn ơi,

Vậy th́ rơ ràng, không chối không căi vào đâu được, là chúng ta từng chia chung một quá khứ, nhưng hiện đang có riêng 280 cái tương lai khác nhau, với điểm nối duy nhất là mớ kư ức giống hệt, tṛng chéo trùng lấp lên nhau, đang dẫm đạp chen lấn nhau nhảy múa trong đầu từng đứa.

Chúng ta đă nuôi dưỡng nâng niu từ lâu, rồi khơi gợi mớ kư ức đó sống dậy thật đẹp trong những dịp gặp nhau thế này. Qua những bộ tiểu lễ, đại lễ, dạ lễ… hết sức phong lưu, và cả khaki vàng vô cùng quư phái (Bravo bạn Đỗ Tấn Đức J ). Qua khúc phim dương ảnh công phu về “Những Đoạn Đường Hăm Bốn” (Bravo bạn Phạm Ngọc Điền J ). Qua bước chân phong độ và trang trọng của toán QuốcThánh Quân Kỳ (Bravo cả nhóm “gươm cờ nửa gánhJ ). Và cả những bước chân lịch thiệp trên sàn khiêu vũ. Đến đỗi có bạn bị bệnh sưng nhượng gót chân, đi đứng không linh hoạt như xưa, đạp ga đạp thắng đều kêu khó, mà vẫn ra sàn d́u người đẹp lướt nhẹ nhàng như PCF cặp cầu nước ngược (Bravo bạn Nguyễn Văn Quư J). Bù lại, cũng có bạn được bằng hữu chèo kéo ra sàn “nhảy đầm đi chứ!”, đă thong thả chỉ tay vào vợ rồi chỉ vào chính ḿnh mà đủng đà đủng đỉnh trả lời rằng: “Đầm đó, Già đây, không lư nào kéo nhau ra sàn kiếm thêm con Ách?”. Không vui sao được?

Quan khách tham dự quá đông. Ai nấy đều hả hê. Anh Nhựt cầm ly đi chào bàn khắp lượt. Hăm Bốn Houston đă không chỉ chứng tỏ khả năng sắp xếp, mà cả khả năng vận động thân hữu nữa. Gần gũi nhất là các bạn 23 (Bravo bạn Bùi Thông Tuệ J ) và 25 (Bravo bạn Nguyễn Lô J ). Trong những ngày tháng tới, các bạn 24 Houston sẽ phải căng người ra (và có khi là cắn răng) đáp lễ lời mời “lại quả” của bằng hữu gần xa đă đến chung vui với chúng ta hôm nay, để gọi là bánh ít đi có bánh quy lại.

Hôm sau, từ sáng sớm, tất cả lại tề tựu ở quán cà phê quen thuộc, chật nghẹt cả trong ngoài. Các chị ngồi chung bàn dài, cười nói râm ran, làm sóng sánh cả những tô cháo ḷng, những ly nước mía, bằng các câu chuyện nhiều tục ít thanh, không thua ǵ “Hồ Xuân Hương toàn tập”! Ai bảo 50s là đă quá độ hồi xuân? Không khí chỉ lặng được chừng nửa khắc, lúc chị Nguyễn Anh Sương xuống câu vọng cổ thật mùi, về cuộc họp mặt trên bờ của các quan tàu thủy, do chính chị biên soạn. Tài thật! (Bravo chị Sương J ). C̣n Hăm Bốn nhà ta th́ quây quần bên những ly cà phê đá ở phía ngoài, với sự góp mặt không thể thiếu của các bạn Marlboro, Pall Mall, 555… Các máy h́nh đă nháy liên tục suốt ba ngày qua, chẳng khác ǵ cả hạm đội đánh đèn tập trận. Và đây là công đoạn chót phải nháy nhanh chớp gọn, gọi là “vét cú chót”, trước khi một số bạn nhổ neo rời bến để hồi loan.

Bạn ơi,

Vậy đó. Cười nói suốt buổi, suốt ngày. Hỏi thăm nhau qua loa là để biết t́nh h́nh của nhau, nhưng không chắc là sẽ nhớ hết nhớ đủ từng đứa. Cười giỡn với nhau, về chuyện đời xưa ráp vào chuyện đời nay, mới là chuyện chính.

Có vậy mới thấy đáng yêu biết bao cái gạch nối thân thương giữa anh em, rồi nối cả các chị và các cháu nữa, với nhau. Và có vậy mới thấy đáng ngẫm biết bao: Tổ Quốc vẫn y nguyên. Danh Dự cũng y nguyên. Chỉ mong sao cho 280 cái tương lai khác nhau nói trên có độ đậm nhạt không cách xa là bao về chữ Trách Nhiệm. Kiếm măn khóa 24 có thể dùng để cắt bánh họp khóa, cho sang, nhưng đâu chỉ vậy thôi? Cái thần của thanh kiếm ở thế chào là một chữ Dũng mà mỗi người chúng ta đều có. Bạn Nguyễn Anh Sương có một ước mơ được họp khóa 40 năm tại Sài G̣n. Tất nhiên là sẽ có rất nhiều yếu tố an toàn cần cân nhắc, đặc biệt là cho các bạn c̣n ở lại trong nước, nhưng đâu phải là hoàn toàn bất khả thi, vào 5 năm tới? Và cũng tất nhiên là ước mơ nào cũng chỉ thành hiện thực với đôi tay của số đông. Chúng ta vẫn c̣n nguyên cái gạch nối của số đông mà, đúng không?

Sau cùng, cái số đông đó chân t́nh biết ơn các bạn Houston-Dallas, cụ thể là gia đ́nh các bạn Nguyễn Xuân Hùng, Nguyễn Ḥa Nguyên, Phạm Ngọc Điền và Nguyễn Văn Nở… đă hết ḷng hết sức để anh em có một cuộc họp mặt cực vui. Bảo đó là niềm vui tận cùng bằng số cũng đúng. Mà có chiết tự ra thành “mấy người chịu cực cho cả bọn được vui” th́ cũng chẳng sai.

Xin hết ḷng cảm ơn các bạn. Hẹn gặp lại đông đủ kỳ sau.