Alfa,
với
ngọn
tình
sầu
_______________“Bài Di
Ngôn”
24
nghe đây
Trước
mặt
các anh là núi non hùng vĩ.
Sau
lưng
các anh là biển
cả
mênh mông.
Cổng
quân trường
giờ
đây đã khép kín.
Danh
dự, bằng
cấp
và
tự
ái của
các anh …
Tất
cả
đều
bị
chà đạp
dưới
gót giày saut của
đàn anh các anh.
Giờ
đây, không có 1 sức
mạnh
nào, lớn
hơn
sức
mạnh
của
đàn anh. Các anh chỉ
biết
tuân lệnh
và tuân lệnh
mà thôi.
24,
Các
anh nhận
biển
cả
là nhà
Cha
các anh là Hải
Long Vương
Mẹ
là Mỹ
nhân ngư,
sống
trên đỉnh
sóng Nepten hùng vĩ.
Các
anh sinh ra, lớn
lên và
thành danh nhờ
rong rêu của
biển
cả.
Dòng
nước
kia là dòng sữa
mẹ
và
màu nước
xanh là màu mắt
của
người
yêu.
Các
anh hãy ngước
mặt
lên,
ngắm
ngàn sao rụng
để
mơ
về
1 dát chuỗi
kim cương
trên triền
tóc của
người
yêu.
24,
Các
anh có 1 phút im lặng,
để
mặc
niệm
cho bạn
bè hoặc
chính các anh, sẽ
phải
hy sinh trong thời
gian huấn
nhục
nầy.
Thung
lũng Chutt,_________________
Mưa
về
với
gió núi hú gào Với
những
âm thanh
mòn mới
thê lương.
Tiếng
gãy đổ
của
những
cành cây,
Tiếng
bước
chân ai cùng hẹn
hò về
1 điểm
chết.
3318,
khu bưu
chính vẫn
ngạo
nghễ
“Hắn”
nghĩ nhiều
về
VLan, đến
bà mẹ
và các em …
Ở
1 phương
trời
bình yên, có cửa
ấm
mùa đông của
tình tự
yêu thương.
“Hắn”
đang
nghĩ
gì ? Ai biết,
có chăng VLan sẽ
bảo
*
Anh muốn
ngủ
thật
nhiều.
Phải,
1 giấc
ngủ
cho đêm mưa
lạnh
và bóng hình
nàng ngập
lối
đời
“hắn”.
Bên
kia đường
đã trắng
xóa 1 màu sửa.
Cách 1 thước
theo “hắn”,
có lẽ
không còn nhìn thấy
nhau. “Hắn”
vẫn
ù lì ở
đây, chờ
đợi
ngày mai. Ngày mai của
núi rừng
Trường
Sơn,
với
thời
tiết
khả
quan hơn,
để
tiếp
tục
cày nốt
trong vô vọng,
trong
phi lý… tháng
ngày tại
đây. Làm sao có thể
quên được
những
ngày của
KBC 3318 nầy
? Dù sao, có nó, “hắn”
mới
có dịp
gởi
gấm
thương
yêu, có dịp
gần
nhau qua nỗi
đợi
chờ
mong manh mà nước
mắt
của
cả
hai đứa
đã nối
giữ.
Bên
trong hàng rào kẽm
gai
…
-
Phải
là tù đày “nhỏ”
à
*
Đừng
nhát mèo con mãi
Mà
thật,
“hắn”
đang là tù nhân của
núi rừng
man rợ,
của
biển
cả
hải
hùng. Nhìn quanh, 3 phía là núi rừng
trùng điệp
dữ
dăn
*
Thế
phía còn lại?
-
Biển
cả
mời
mọc,
ngõ thoát cuối
cùng.
Mây
đen ngổn
ngang, cuồn
cuộn
về
những
hình thù khổng
lồ
quái dị,
rượt
đuổi
nhau tới
tấp.
Mây hí lộng,
khiến
chóp núi cao cũng chuyển
mình, xoáy theo và mặt
biển
giao động
với
sóng bạc
đầu.
________________Vui
buồn…
với
cái ý nghĩ mới
lạ…
“Hắn”
muốn
mình là thần
tiên, nhẹ
hững
đôi cánh, dập
dềnh
lảo
đảo
theo đám mây bay nhanh, vụt
đến
con bé. Muốn
đến
nàng như
1 làn gió nhẹ,
đưa
nàng qua những
khung trời
mơ
ước
trong xanh, nhưng
nàng vẫn
mù tăm, bay mất.
Tại
sao vậy
?
Sao VLan lại
để
“hắn”
buồn
chiều
nay ?
Nàng
sợ
đa mang, sợ
vương
vấn
hay là sợ
về
rừng
rú của
“hắn”
?
-
“Nhỏ”
đã là …
*
Đừng
mừng
vội,
mèo con chỉ
nhận,
nhưng
mẹ
chưa
cho. Một
cái lễ
hỏi,
anh cũng chưa
dám thưa
mẹ…
lấy
đâu để
bắt
mèo con phải
nhất
nhất
thương
anh và nghe lời
anh tuyệt
đối
chứ
? Nàng vẫn
đùa.
Chiều
nay, cái cảm
giác dập
dềnh
lảo
đảo
hoa mắt
của
năm xưa
lại
trở
lại.
Lướt
qua y hệt,
1 lần
nữa.
Lần
trước
“hắn”
kể
cho nàng
* Chả
có gì, chỉ
là giờ
hoàng đạo.
Giờ
này thì nàng chả
có ở
đây để
nói lời
an ủi.
Cái
cảm
giác ấy
thêm 1 lần
nữa
làm “hắn”
chơi
vơi,
hụt
hửng
như
làn gió nhẹ
rót vào chân
không, rớt
xuống
mặt
đất…
tan xác.
Tan
học
về,
lang thang ở
vòng rào kẽm
gai… bắt
dể,
bắn
chim.
Riết
rồi
“hắn”
quen cả
những
con đường
mòn, nhớ
từng
viên đá sỏi
ở
mỗi
nơi,
mà ai đó đã xếp
đặt
trong cái quân trường
này.
Những
ngọn
cỏ
cao ngang tầm
ngực
gần
bờ
ao.
Cái
vũng nước
mà đàn anh từ
thuở
nào đã gọi
đã đặt
tên “Suối
tiên”, ngày tháng mà cậu
sinh viên đàn em phải
qua, phải
thử.
“Hắn”
đi vun vút, đi như
chạy
như
bay. Mặt
“hắn”
không phải
là tấm
gương
để
có thể
chiếu
hắt
lại,
nhưng
“hắn”
đoán biết…
1 cơn
buồn
đang chen lấn,
đang nhảy
múa ở
cuối
mặt
và tận
hồn.
Hỡi
người
tình
của
3318 !
“Hắn”
muốn
che dấu
nhưng
vô ích. Mỗi
bước
chân là tiếng
nấc
nghẹn
ngào của
hồn.
Mỗi
thước
đất
là 1 biên giới
cách chia hạnh
phúc. Xa rồi,
kinh thật.
-
Trời
lạnh
chứ
mày ? Câu hỏi
của
tên bạn.
Ừ
nhỉ,
trời
lạnh
thật
nhưng
bỗng
nhiên người
nóng ran như
lên cơn
sốt.
Hơi
thở
tắt
nghẽn
từng
quãng ở
cuống
họng,
những
giọt
mắt
êm ái rơi
xuống
má môi thành 1 dòng suối
xuôi đến
cửa
miệng.
Mùi
vị
của
nước
biển.
Gần
11 giờ
khuya, “hắn”
và Trung vẫn
ngồi
đó. 1 góc nhỏ
bỏ
túi của
câulạcbộ
với
những
vỏ
chai là bạn.
Biết
mình có nhiều
lúc thật
lãng mạng,
chả
hiểu
vì sao và vì duyên cớ
gì, tai 3318 nầy,
đã thúc đẩy
trong “hắn”
những
tiếng
réo gọi,
huyền
hoặc
mà từ
lúc bắt
đầu
suy nghĩ cho tới
lúc lao vào cuộc
tình, chưa
1 lần
thâm cảm
hoàn toàn.
*
Thế
những
đêm giật
mình tỉnh
giấc
thì sao?
-
Nằm
yên, lắng
nghe
đời
sống
thoi thóp ở
chung quanh
Một
vệt
nắng
chiều
nhợt
nhạt
rơi
trên thao diễn
trường.
Những
dãy nhà, rặng
liễu,
những
giọt
sương
thành phố
đang cố
gắng
vẻ
1 đường
thẳng
trên năt sỏi.
“Hắn”
lại
bắt
đầu
nghe tiếng
réo gọi,
hối
hả
đến
rùng mình, não nùng với
lo sợ.
Một
lần
nhớ
nàng, kỳ thật…
đôi mắt
như
ai oán
-
Anh sợ
rồi
nhỏ
ơi
*
Không, đã là 1 cái lệnh
thật
rồi.
Một
lần
nàng ra thăm
-
Này em yêu !
*
Gì anh?
-
Chả
hiểu
tại
sao, tháng ngày ở
đây
làm tâm hồn
anh bấn
loạn.
*
Anh vẫn
đùa
-
Thật,
anh sống
chập
chờn
giữa
dằng
co của
quá khứ
và hiện
tại.
“Hắn”
như
1 con thú dữ
bị
nhốt
và bỏ
đói, nhìn thấy
con mồi
ở
ngoài song sắt,
thè lưỡi,
gục
mặt
liếm
chân để
nguôi cơn
thèm khát.
“Hắn”
kể
cho nàng, có những
buổi
chiều
thơ
thẩn
dọc
theo con đường
trải
lá vàng với
nhiều
ưu
phiền
nặng
trĩu. Màu cát trắng
của
miền
biển
chìm vào bóng đêm trọn
vẹn.
Tiếng
sóng là 1 cái gì đã quen thuộc
-
Này nhỏ,
cuộc
chơi
của
anh và nhỏ
?
*
Ai bảo
anh đặt
ra,
nhưng
đừng
bận
tâm. Mèo con không dại
làm 1 cơn
lốc
để
cuốn
trôi chiếc
lá nhỏ
tội
nghiệp
kia đâu. Oán trách ư
?
-
Không, 1 thái độ
cũng không có.
Với
những
cuồng
ngông, “hắn”
biết
là cả
2 đã có quá nhiều
đau khổ.
Nước
mắt
ngày một
cho nhau và hạnh
phúc cũng quá đầy,
đó là lý do “hắn”
cố
tránh cho nàng những
hờn
giận
vu vơ.
Bề
mặt,
bề
trái của
cuộc
tình là vậy
đó ư
?
Hai
thái cực,
cả
hai đứa
đã bước
qua lại
quá nhiều…
và mệt
mỏi.
*
Anh không được
phép chán nản.
Vlan
sẽ
chỉ
cho anh… nơi
nào tột
đỉnh
của
đời
sống
và nơi
nào cao thấp
của
cung bậc
tình yêu.
-
Đừng
đùa, sức
anh đã
cạn,
anh sẽ
ngã gục
đó.
*
Ngã gục
để
đổi
lấy
cái tình yêu chân thật
anh cũng tiếc
à?
-
Đừng
cay cú với
anh.
____________“Hắn”
cũng
có những
phút giây vượt
ngoài giới
hạn,
nhưng
đó chính là những
giây khắc
“hắn”
thích nhất
trong ngày tháng xa nàng. VLan thế
mà may mắn
hơn
trong cái bản
ngã .
Với
Sàigòn, những
chiều
thứ
bảy
chủ
nhật…
Và
“Hắn”,
hàng rào kẽm
gai 3318 vẫn
là nơi
giam giữ
linh hồn
cùng
thể
xác của
1 loại
chim “ủ
rũ“. Tối
thứ
bẩy,
“hắn”
bỏ
câu lạc
bộ
để
thư
cho nàng cho gia đình. Vừa
viết
xong, tên Trung thò đầu,
bảo
là theo hắn
xuống
Vũ đình trường.
-
Bảo
Hân giận
tau, không vào đêm nay.
-
Bỏ
đi, tao chia đào cho mày. Nhỏ
Loan mày biết
mà ? Con bé vẫn
tập
gọi
tên mày mổi
lấn
gặp
tao.
-
Lạy
mày, 1 mình BHân
đã là nợ
với
“Saigòn“. Thêm Loan, chắc
là tao phải
mọc
cánh.
Biết
vậy
nhưng
cũng thay bộ
dạ
vũ, bước
nhanh
xuống
hội
trường
với
thằng
Trung. Thằng
Tín đón đầu
-
Nàng chờ
mày.
-
Bảo
Hân vào hở
?
-
Không, 1 Kiều
Loan lộng
lẫy.
Đừng
để
“em bé đep“ buồn.
-
Xin lỗi,
mày đỡ
dùm tao. Quán tao đóng
cửa
Cô
bé Loan… 1 lần
khóc trên vai áo lýnh, những
giọt
mắt
vô tận,
lạnh
lẽo
rớt
xuống
cái piste êm dịu,
mơ
hồ.
Tuần
nầy
bận
thi____________________
Chính
sách “ba không“ được
áp dụng
triệt
để.
“Sàigòn“
thích nhé. Vừa
nhận
được
“thắc
mắc“
của
nàng hôm qua.
Toán
hàng hải,
vận
chuyển
qua thật
“sure”, kể
luôn điện
cơ
kỹ
nghệ
và hải
lực.
Chả
thế
mà các bố
huấn
luyện
viên rập
khuôn, toàn là “assez bien” với
lại
“très bien”, nhưng
thiên văn và khí tượng
thì bết
quá. Có thấy
mây gió gì đâu, bao nhiêu là sao… nào Polaris,
Sirius, Venus… biến
đâu mất
tiêu, chỉ
thấy
đôi mắt
của
nàng mở
thật
to trên trời,
nhìn “hắn”
như
soi mói. Thư
nàng toàn là…
”How
had you passed this week ? Who did you kiss to…”
Khổ
thật,
đôi mắt
như
doạ
dẫm
hăm he.
Lần
cuối
gặp
nhau, nàng đã
khóc “Để
mèo con giận
1 lần
nữa,
VLan đi lấy
chồng
à nhen”.
Đôi mắt
thật
đẹp,
không đeo kính thủy
tinh, ghé xuống
nhìn “hắn”,
tuyệt
vời.
Môn
điện
tử
buổi
chiều
quá “tệ“,
ngồi
gần
thằng
Trung, cả
2 đều
cắn
but,
thằng
Tính ngồi
xa quá, không kịp
đem “viện
binh” để
cứu.
Vậy
là hết
thuốc
chữa,
hy vong sẽ
lấy
“xã giao
hải
quân“ lấp
hầm.
Giờ
nầy
nhớ
VLan hơn
là nhớ
đôi môi hôm qua của
Bảo
Hân.
-
Đừng
đến
nhà Bảo
Hân nếu
anh không vất
bỏ
được
giả
dối.
-
Tốt
hơn,
anh sẽ
không đến
-
Lý do ?
-
Anh không thể
dối
BHân mãi. Vâng, anh vẫn
gian dối,
anh sắp
lấy
“vợ
Sàigòn” đấy.
Anh
không muốn
1 BHân hay nhiều
BHân của
Nha Trang buồn…
vì 1 câu nói vô tình hay là 1 lời
tán nhảm.
-
Đừng
giận
BHân nha.
-
Anh về,
cho đẹp.
Mùa
đông, trời
vẫn
lạnh._______________
Những
ngọn
gió bắc
hanh lạnh
tràn về
làm da thịt
khó chịu,
làn môi nức
nẻ
đớn
đau. Nhất
là khó chịu
ở
mổi
lần
hôn.
Cái
đau đáng ghét nhưng
cũng dễ
thương
nhất
*
Trời
lạnh,
áo ấm
anh đâu ?
-
Anh cũng cần
1 mảnh
áo để
che ấm
phần
châu thân lắm
chứ,
nhưng
không được
đâu, hỡi
“em yêu dấu“.
*
Tại
sao?
-
Tập
thể
thì phải
đồng
nhất,
hơn
nữa
quân đội
bắt
buộc
mình phải
như
vậy
để
quen dần
với
tháng ngày băng hoại
buốt
giá
sao này.
*
Là những
ngày trên biển?
-
Vâng, mèo con hiểu
rồi.
Nàng
khóc, cho tay vào lòng ngực
“hắn”
và 1 lần
ve vuốt.
“Hắn”
bận
những
2 chiếc
áo sơ
mi, người
vẫn
thấy
lạnh.
Ghê thật
cho những
cơn
gió biển.
Không áo ấm
chả
ổn
tí nào, lát lát “hắn”
lại
bắt
nàng bỏ
bàn tay
“ấm
áp“ kia lên ngực,
làm thiên hạ
chung quanh ai cũng nhìn. Đã vậy,
trời
đang thu, lá vàng rơi
ngập
lối
lại
mong đến
mùa đông, đến
để
mà thúc thủ
chịu
trận
? Con người
ai cũng mâu thuẫn.
“Hắn”
thường
nghĩ, đến
bóng dáng 1 người
đàn ông trong nhật
ký của
nàng còn hơn
cả
những
dịu
dàng “hắn”
thấy
ở
nàng. Hình như
là “hắn”
ganh với
ký ức
trong trắng
của
nàng, dù trước
sau nàng vẫn
đơn
thuần
là cô học
trò mơ
mộng.
Đôi khi từ
ký ức
thầm
lặng,
1 cô
bé
của
mối
tình hoạt
cảnh
trở
lại.
Xót xa và phảng
phất
buồn.
Muốn
kề
tai
nàng nói
1
điều.
Một
điều,
“hắn”
nghĩ từ
lâu nhưng
chưa
nói được…
những
gì nàng
chờ
nghe.
“Hắn”
có yêu 1 nhân dáng nào đó của
ký ức
xa xưa
vẫn
không thể
phân chia được
cái tình yêu hiện
tại.
Dĩ nhiên, ngoài nàng, “hắn”
không thiết
gì nữa.
“Hắn”
không muốn
phiền
nàng bởi
ngày xa tháng đợi.
Cắn
miệng
để
khỏi
còn nghĩ gì thêm ngoài nhân dáng con bé, đang cuộn
tròn ký ức.
“Hắn”
nghe
nhịp
tim rộn
rã. Đôi
khi tự
buông thả
mình theo những
con nước
chảy
trước
mặt,
như
cơn
mưa
hôm nào phải
rời
xa nàng để
trở
về
3318 trả
phép.
Cơn
mưa
thật
dài, đổ
xuống
thành phố
đã thiếp
ngủ
từ
lâu, sáng hôm lên
phi cơ.
Con phố
buổi
sáng sâu hun hút, đã đè nén, làm nghẹt
thở
người
khách viễn
chinh trở
lại
biên ải.
Thành
phố
đó đã nuôi, đã trưởng
thành, đồng
thời
dạy
cho “hắn”
những
vụn
vặt
kỷ
niệm
của
tháng ngày non dại,
cũng như
đã khai hoa nở
nhụy
cho nàng biết
thế
nào là yêu là khổ
đau, chờ
mong. Không lẽ
bây giờ
chính nó
đang bóp chết
tất
cả,
choàng
ập
với
nỗi
bàng hoàng xót xa. Nàng
đòi theo tiễn,
“hắn”
đã cố
dấu
những
xúc động
-
Làm như
anh về
là 1 lần
khó khăn. Ở
nhà anh yêu, hơn
nữa
sáng sớm
trời
hãy còn sương,
bệnh
chết.
Đến
NhaTrang trời
vừa
sáng, mưa
không còn.
Vậy
là “hắn”
đã
thực
sự
trốn
chạy
tất
cả.
Gia đình, người
yêu… đám cháu, căn nhà. Và những
thương
yêu tuổi
dại
để
tìm đến
đây.. thung lũng Chutt,
nơi
mà những
“ước
vọng
cao bằng
trời“
đang nở
nhụy
khai hoa.
*
Tương
lai
2 đứa
anh chọn,
đến
đâu rồi
?
-
Lại
nói hành nói tỏi
gì anh đây.
*
Nghe Liễu
bảo,
anh vẫn
nhảy
rào. Trả
lời
mèo con, ra phố
có ích lợi
gì ? Hay chỉ
đi ngang nhà “người
ta” rồi
buồn ?
-
Đừng
thông minh quá.
Hôm
kia còn ở
Saigon,
gặp
chú Hoàng (chú nàng), nghe chú trách
-
Con bé vẫn
“né“
chú hoài thôi
*
Chứ
ai bảo
chú cứ
trêu VLan làm chi.
Nàng
đứng
bên cạnh,
đuợc
dip “tố“
ông chú
*
Chú bảo,
“con tàu“ hư
rồi
hoặc
là mắc
cạn
cái “bến
lạ“gì
đó….
-
Thì chú có thấy
thư
của
“ông cháu tương
lai” đâu.
*
Chú còn
bảo,
“chim biển”
quên mất
cô cháu của
chú rồi,
làm VLan quê xệ
vậy
đó. Lần
sau chú đừng
rình “cô cháu” gởi
thư
nữa
nha.
____________Buổi
sáng, trời
đẹp
và trong vắt.
Mây
trắng
lớp
lớp
trên ngọn
núi Chutt. Mây xô đẩy
nhau bên những
rừng
cây xanh, mở
của
1 khung cảnh
thịnh
lặng.
Thung lũng Chutt từ
bao năm nay đã cuộn
tròn lấy
trường
sĩ quan hải
quân.
Bộ
treillis tím, “màu tím bán xăng“ con bé Dung vẫn
đùa.
Dù muốn
dù không cũng đã bằng
lòng với
chọn
lựa
nầy.
Tím như
nền
trời,
như
ly café cạn,
như
tàn thuốc
lá.
Và
như
tiếng
kèn thúc quân mỗi
sáng, xé gọi
giấc
ngủ.
Bước
vào phòng tắm,
những
bờ
đá xanh rêu.
Sương
như
phà thở
từ
hơi
đất
lên. Biển
sương
bồng
bềnh
mỗi
lúc 1 dâng cao, lấp
dần
cả
thung lũng. Soạn
hành lý
cho chuyến
dợt
biển
5 ngày. Rồi
thoáng chốc,
cả
1 lớp
không gian chìm trong
màu sửa
loãng, đón mừng
cho 24 tên sinh viên ra khơi.
Buồn
vui chưa
biết
?
Là
vinh quang hay là màu kỷ
niệm
buồn.
“
Mắt
xanh là bóng dừa
hoang dại
Trên
biển
khói sóng cho buồn
lòng ai “
Muốn
viết
thật
nhiều
cho “em yêu“ ở
chuyến
dợt
biển
này.
Lúc
bước
lên hạm
kiều
“hắn”
nhắc
thầm
“ mèo con, anh ra khơi
…”
HQ17,
Lý Thuờng
Kiệt
Chiến
hạm
tách bến,
mang theo những
mần
non của
quân chủng.
Những
hàng cây giờ
chỉ
còn nhận
ra nhờ
những
cánh là xum xê, giữ
1 màu đen đặc
với
hình thù quái dị.
Gió
biển,
gió núi ào tới
làm sáng cả
1 biển
sương.
Nàng đến,
như
mơ.
Tình
cờ
và tuyệt
cú mèo… chỉ
là 1 khối
tưởng
tượng.
Dãy
nhà trắng
của
trường
sĩ quan xa dần,
giờ
như
những
chiếc
nấm
rơm
nhú lên của
buổi
sáng mai, lúc mà mặt
trời
chưa
đến.
Hình
ảnh
cho “hắn”
1 sự
se trùng của
tâm hồn
trong cảm
giác bất
chợt
và khó phân tách.
-
Có bao giờ
con bé nghĩ và tin rằng,
ở
đời
này vẫn
có những
tâm hồn
thơ
mộng,
sẵn
sàng chết
đi để
đối
xử
đẹp
với
nhau không ?
*
Có chứ,
nhưng
chắc
không là anh.
Tại
sao ?
“Hắn”
không
dám quả
quyết,
bởi
“hắn”
không thể
là con người
siêu việt.
Tự
sẽ
mãi hoài đối
xử
êm đẹp
với
nàng,
chỉ
ngại
con bé hối
thúc, vì “hắn”
còn phải
lo sợ
cho đời
sống
mai này của
“hắn”
và của
cả
hai. Nhiều
lúc nàng vẫn
nhắc
chuyện
cũ.
*
Tại
sao anh chọn
nghiệp
biển?
Mẹ
vẫn
bắt
anh
đi học
cơ
mà.
-
Nước
mắt,
anh mê nó… để
được
ban phát và nhận
chịu.
*
Anh quên rằng,
đây đích thực
là phiêu lưu,
không hò hẹn.
-
Đừng
hờn
nữa,
hãy là tâm hồn
bạn
đáng yêu.
Thung
lũng Chutt, Hòn Đá …__________
Nơi
chốn
nầy
“hắn”
đã và đang sống.
Chính từ
nơi
này “hắn”
đã viết
đã nhận
những
lá thư
nồng
nàn thương
yêu, những
trang nhật
ký đầy
nước
mắt.
“Hắn”
đã thở
vào từng
chữ,
vào từng
trang giấy
nhàu nát.
Hơi
thở
của
đời
sống,
những
ý nghĩ đời
“hắn”.
Dứng
chết
lặng
hàng giờ
trên boong, tưởng
như
là để
tan nhòa trong biển
sương
mù. Gió thổi,
giựt
“hắn”
ngã về
phía sau, theo độ
lắc
của
con tàu. Bậm
chân, siết
chặt
đôi bàn tay để
cảm
thấy
rằng
tất
cả
đang là sự
thật.
Một
dạo
nào đó, nàng đã đọc
cho nghe 1 đoạn
văn ở
1 cuốn
sách.
“
Hạnh
phúc, như
buổi
sáng mai được
nhìn thấy
hoa hồng.
Tê
dại,
khổ
đau như
buổi
trưa
thấy
đàn bà phải
làm việc
dưới
nắng
và đêm muộn
đứng
trước
những
trẻ
em co quắp
trên vỉa
hè…”
Nhìn
lại,
hoa hồng
chưa
thấy,
chỉ
toàn là đàn bà con nít. Hiểu
mình, hiểu
nàng, thế
nên “hắn”
tin ở
1 ngày chuyển
bến
như
tin linh hồn
con người
là bất
diệt
trong tay Chúa Mẹ.
Cũng hằng
tin ở
mối
tình trong sạch,
đức
hạnh
của
nàng nên chấp
nhận
hiện
tại
và chờ
đợi.
*
Đường
tới
đó có xa không?
-
Nhỏ
yên chí, hình ảnh
luôn luôn hiện
diện
và luân lưu
như
màu đỏ
trong tim, như
bóng hình yêu dấu
và duy nhất
của
nhỏ.
Một
trang thư…
Lời
mở
đầu
“anh làm gì tuần
qua”.
Câu
hỏi
vẫn
nằm
đó, làm sao “hắn”
kể
hết
sự
thực
ở
đây, cũng như
làm
sao nàng hiểu
được
những
phũ phàng của
cái đời
sống
quân đội,
có
chăng nàng chỉ
gật
đầu.
….Ừ,
thì là đã 7 tháng, 12 ngày… “hắn”
ở
NhaTrang nầy.
Một
chút thông minh, con bé sẽ
thấy,
sẽ
hình dung được.
Rặng
dương,
dãy núi… hỡi
định
mệnh
là sự
thật.
Hình
ảnh
qua trí tưởng
tượng
thường
là mê hoặc,
tuyệt
vời.
*
Mèo con chê sự
giả
dối
của
anh.
-
Nguồn
hy vọng
và an ủi
của
anh.
____________Bọn
Trung, Tính đi
bờ.
Trong
phòng, Hoà cùng bỏ
đi, chỉ
còn mỗi
mình “hắn”.
Tuần
này bị
quản
thúc, thích nhé “Sàigòn“. Nhìn những
khẩu
Garant M1, tụi
nó nhờ
lau chùi hộ
cho ngày mai thanh tra,“hắn”
ngao ngán… dơ
ơi
là dơ,
chúa sợ
những
thằng
“cò biển”
này. Mùa tổng
đợt
defileé cho ngày quân lực
19 tháng 6 đã gần
kề,
và còn nữa,
mùa thi cuối
giai đoạn
cũng sát cận.
Sách vở
bất
động
với
1 vẻ
chịu
đựng.
Cái
không khí im lặng,
huyền
hoặc,
“hắn”
nghĩ nhiều
đến
nàng lúc này. Cuộc
tình, ngày mai … “Hắn”
sẽ
điên loạn
nếu
có nàng, hỡi
1 VLan duy nhất
và sau cùng. Thằng
bạn,
sinh viên trực
chạy
vào
-
Mày có thân nhân ở
phòng đợi
P2
-
Ai vậy
?
-
Tao chả
lấy
tên, có lẽ
là dân NhaTrang, rất
đẹp.
Chân
bước
vội
đến
dãy nhà khánh tiết,
đôi giày chưa
kịp
cột
-
Bảo
Hân vừa
đến
?
-
Vâng, cũng đã 10 phút
Con
bé buồn
buồn
sánh bước
bên “hắn”,
im lặng
dưới
dãy cây bàng trong khuôn viên đại
học
sĩ quan. Một
cái nhìn, đủ
mãn nguyện
rồi
sao ? Câu lạc
bộ
thật
vắng,
phần
đông tụi
bạn
đã đi bờ.
-
Sao anh không ra, anh biết
BảoHân
đợi
chứ
?
-
Anh nghĩ vậy,
nhưng
cứ
sợ
BảoHân
còn giận
anh.
-
Nếu
còn, BảoHân
đã không tìm đến.
-
Đẹp,
thế
là “ngỗng
sầu“
đã tỉnh
giấc
ngủ.
-
Giữ
ý đi bạn,
BảoHân
vẫn
còn say với
giận
hờn.
-
Giận
hờn
làm cô bé hết
ngoan, mà này…. Đến
với
anh để
cải
vả
ư
?
-
Gần
như
vậy.
-
Tim anh không chứa,
mời
BảoHân…
anh tiễn
“cô“ về.
-
Xin lỗi
vậy,
vắng
anh thầy
mẹ
nhắc.
Hãy nhìn kỹ
mắt
BảoHân
nè.
-
Một
giọt
lệ
làm mờ
đôi mắt
xinh.
-
Vậy
thôi sao.
-
Thông minh anh chỉ
có vậy.
-
Cố
đọc
tận
tâm hồn
BảoHân
đi, 1 lần
thôi… Bảo
Hân van anh.
-
Vô ích, nước
mắt
để
che khuất
như
cây anh đào, nhiều
hoa đến
độ
không tìm thấy
lá.
-
Chịu
khó nhìn lên
cao 1 chút anh yêu à
-
Chỉ
là những
đám mây nổi
trôi
-
Anh dị
kỳ, quá nhiều
ích kỷ
-
Lý do ?
-
Chả
1 phút giây anh nghĩ đến
BảoHân
như
đã kể.
Bảo
Hân về
vậy.
Thứ
hai, đầu
tuần._________
Học
về,
loay hoay tìm kiếm
xấp
course điện
tử
cho buổi
chiều.
Thằng
Trung chạy
vào bắt
chẹt…
có thư
*
Anh làm gì ở
NhaTrang hở?
-
Nhỏ
biết
rồi,
ngày 2 buổi
bên trong hàng rào kẽm
gai với
những
khuôn mặt
quen thuộc.
Cây cỏ
ăn sâu và… nhớ
mèo con.
*
Còn 1 chuyện
anh dấu.
-
Có thể
là anh quên
*
Đừng
ngụy
biện,
Liễu
biết
và cả
NhaTrang thiên
hạ
đều
hay.
-
Chuyện
gì ?
* Chuyện
Bảo
Hân, Tôn nữ
… tên hay và đẹp
thật.
-
Đừng
vớ
vẫn
cũng đừng
bắt
anh xác nhận,
chả
1 ích lợi
gì.
*
Có chứ,
để
VLan còn báo tin cho mấy
nhỏ
Nguyễn
bá Tòng của
anh
-
Nhỏ
ngoan cố,
biết
nhiều
và vẫn
ghen tuông như
ngày nào.
*
Không, anh ích kỷ.
Hay là anh đang thích nhìn nước
mắt
của
VLan.
Hai
ngày phép dù.
Thằng
Trung thằng
Tính lại
phải
che chở,
báo cáo láo quân số
mỗi
tối.
Tốn
hết
1 đêm để
thưa
chuyện
với
ba mẹ
nàng.
Ngồi
nghe ông bà triết
lý về
“trung tín hiếu
” của
Lão Khổng,
nhức
cả
đầu.
Cố
phủ
nhận
nhưng
mẹ
nàng quá yêu con gái, cứ
nhất
định
tấn
công “thằng
rể“
tới
tấp,
chả
chừa
chỗ
cho “thằng
nhỏ“
đính chính, đỡ
đòn. Bỏ
về
nhà ông chú, lại
thấy
nàng ở
đó. Đang tránh triết
lý của
ba mẹ
nàng, lại
gặp
“giáo huấn“
của
bà mẹ
,
rõ là chán.
__________Thằng
bạn
rủ
đi CamRanh.
Lại
nhảy
rào, ba chìm bảy
nổi
cho cuộc
đời,
khổ
1 điều
“cây số
9” vẫn
là 1 quyến
rũ phải
có, nhà lại
vừa
gửi
“mandate”, có dịp
để
đốt.
Đang
dùng dằng,
tên bạn
lại
hỏi.
-
Mày sợ
mang đại
lễ
à ?
-
Ừ,
thì mày trả
tiền
giặt
cho tau đi.
-
Yên chí, “bố
Quang” còn rộng
chỗ
chán.
-
Chỉ
1 yêu cầu
nhỏ,
tau phải
về
sớm,
hình như
“Sàigòn” của
tao ra, chiều
thứ
bảy
này.
-
Lại
cô nhân tình sầu
mộng
“Trưng
Vương”
?
Là
1 đêm đốt
xác, thiêu người
bên cô gái lạ.
Là khói mây là bèo nhạt
hay những
mẩu
chuyện
buồn
“hắn”
phải
dấu
nàng. Tên bạn
đùa.
-
Nhớ
kể
về
cây số
9 cho nàng, không
thêm không bớt.
-
Ở
đoạn
nào ? Thằng
khác thêm vào. Con bé điên mất.
-
Không, nàng của
tao vẫn
tuyệt
vời.
Đêm
đi kích,
Đã
tránh mang những
quân dụng
và vũ khí. Cái xác marin vẫn
nặng
nề.
Thân thể
ướt
đẫm
sương
cát của
miền
thùy dương.
Đôi boot de
saut thì chả
còn chỗ
nào để
khen. Nghĩ nhiều
về
nàng, hai tháng nữa,
mãn giai đoạn
hai. Sẽ
có trong tay 7 ngày phép của
cuối
mùa giai đoạn.
Vũ Lan, thành thật,
đã la lên vui mừng
tuần
rồi
…
*
Đám
hỏi
hai đứa…vui
thật,
1 đời
“chim biển”
nguyện
thì thầm
với
cái tên “phiến
lá” nha anh, cho mèo con tin như
vậy.
Muốn
tìm 1 cảm
giác nao nức,
ôm trong tay 1 cái gì đó để
nghĩ rằng, VLan… 1 bảo
vật,
và sẽ
mang nàng theo mọi
nơi
mọi
chốn,
đến
và đi.
*
Cả
trong cái ký ức
thầm
lặng,
nhớ
nhung vô cùng của
anh ?
Mùi
hương
nhớ
của
hoa bông lài tinh khiết.
Như
bụi
phấn
thông tỏa
hương
đến
cõi mịt
mù. “Hắn”
nhớ
nàng thật
đấy,
hỡi
1 VLan “yêu dấu“.
Ngồi
nắn
nót từng
chữ.
Nâng niu từng
tờ
thư
mà nghe lòng chùng xuống.
Lạ
lùng chi thế
nhỉ
? Buổi
chiều
đi thật
chậm
vào hồn.
Ngoài
kia sợi
nắng
còn le lói, ngập
ngừng
trên ngọn
xanh lá.
Mùa
xuân đã về
chăng ?__________
Bánh
mứt,
hè phố
? “Hắn”
nghe nhớ,
1 buổi
chiều
phố
của
Sàigòn.
Ghê
thật,
nàng đã nói gì với
mẹ
“hắn”?
Bà hình như
giận
dữ,
“cay cú“ với
cậu
con trai thế
cơ.
Bắt
đầu
bằng
những
thuyết
về
mode của
thời
đại
rồi
đi lần
đến
kết
luận…
lụn
bại
và tàn tệ
của
1 thế
hệ.
-
Đừng
đùa giởn
con à. Tình yêu là 1 nghiệp
chướng,
thương
VLan… gần
ngày đám hỏi
rồi.
-
Sơn
đã thưa
thật.
Nào mẹ,
rồi
nàng, mẹ
nàng… thôi nhỏ
về
đi.
*
Mẹ
nghe chưa,
ảnh
vẫn…
sao ấy
.
“Hắn”
lấy
xe bỏ
đi. Tối
say, quờ
quạng
bò
về,
gặp
con bé mở
cửa.
Nàng
thế
mà gan, sợ
“hắn”
giận,
nên nấn
ná ngủ
lại…
chờ
“hắn”
về…
xin lỗi.
Sáng dậy,
bà mẹ
la lần
nữa.
-
Con hư
hỏng
quá, tội
nghiệp
con bé đêm qua.
-
Xin lỗi
mẹ,
Sơn
phải
trở
lại
NhaTrang trưa
nay.
__________Ngày
tháng qua thật
chậm,
thật
buồn.
Ăn
ngủ
và đùa với
các tên bạn,
chả
làm được
tích sự
gì.
Hôm
qua nhảy
rào,
đến
nhà BHân, cũng bị
mẹ
nàng la cho 1 trận
-
Sắp
chỉ
huy thiên hạ
rồi
đấy.
Sáng
vào lại
bị
liên đoàn trưởng
lđoàn sinh viên sĩ quan dứt
củ.
Ngày cải
hối
thất
quá mau. Dạo
này “hắn”
lười
quá, chả
viết
cho nhà cho nàng. Con bé lại
giận.
Sáng
chủ
nhật
mò lên trường
Đồng
Đế
nhờ
điện
thoại
của
chú Cảnh,
xin gặp
nàng… con bé mất
tiêu. Ra phố,
buổi
trưa
đón xé lam trở
lai nhà chú Cảnh,
cố
gắng
chờ
đầu
dây
-
Tuần
qua nhỏ
làm gì ?
*
Ở
nhà, chờ
thư
anh
-
Ngoan nhé
*
Vâng, mèo con sợ…
còn anh ?
-
Dung dăng ở
phố
với
thiên ha
*
Mèo con sẽ
đi chơi
tuần
tới
cho huề
-
Nhưng
đừng
hư.
Hôm
kia đi bờ,
“tên SVSQ” đã nhìn thiên
hạ
dìu nhau, nhức
buốt
cả
tim. Hình như
ai cũng náo nức,
nào “hắn”
có được
vậy,
khi mà 1 VLan xa lắc
cả
những
cây số
ngàn và 1 BảoHân
thì đang giận
hờn
-Ôi,
những
người
tình của
3318 nầy.Tên
bạn
đùa.
Biết
dùng lời
lẽ
nào để
nói cho BHân hay viết
cho VLan hiểu.
Có lẽ
“Hắn”
yêu Bảo
Hân mất?
Không thể
được,
“hắn”
vẫn
rung động
đến
độ
ngây ngất,
và sợ
lo mồi
lần
VLan giận
cơ
mà, rồi
bà mẹ…
Cố
trấn
an lòng, “gần
cưới
hỏi
rồi“,
Đừng
nghĩ quấy,
VLan buồn
chết.
-
Ê, 1417… Sàigòn đâu, chừng
nào ra ?
-
Chả
rõ
-
Vậy
chứ
NhaTrang ?
-
Nàng giận
-
Mày có phước,
1 lúc nắm
bắt
cả
hai
Một
ngày qua thật
chậm,______________
Ngày
kế
tiếp
lờ
đờ
theo.
Bao nhiêu rồi,
“hắn”
tự
hỏi.
Câu hỏi
chợt
quấn
chặt
lấy.
Gần
12 tháng quân trường,
cát trắng
và nóng bỏng.
Một
thao diễn
trường
đỏ
lửa.
Những
đêm gác Thủy
thần
tử
sĩ đài, buốt
lạnh
cả
buồng
tim.
Những
trận
mưa
suốt
sáng vẫn
phủ
chụp
ngôi trường,
làm “hắn”
quay quắt,
trộm
nghỉ…
Nước
mắt
và cát trắng
không bao giờ
lấp
được
nhân dáng cớn
bé đâu, hỏi
người
tình của
3318 nầy.
“Hắn”
lại
muốn
chuồn
về.
Để
biết
rằng
còn yêu nàng… VLan, tha thiết.
Để
trong những
ngày đầu
năm, bên nhà bên nàng, bên những
mai vàng cúc trắng,
và những
hạt
dưa
pháo nổ…
Nhưng
mãi mãi, đó vẫn
là ý nghĩ. Con bé đã khó chịu,
nhăn mặt
lần
trước
“hắn”
trốn
về.
Tình
hình bắt
đầu
sôi động
và hai chữ…”cấm
trại
100%” đã là 1 bức
tường,
vĩ đại
và bất
hạnh
không kém “le mur de Berlin”.
-
Tao phải
đưa
con bé đi lễ
giao
thừa
-
Mày lại
tính “dù“ ?
-
Chắc
vậy,
chợ
hoa xanh đỏ
cần
tao làm đẹp.
-
“Sàigòn” thích dung dăng vậy
cơ
à?
-
Gần
xây lầu
mộng
rồi
cơ,
lễ
ra trường,
đó là ý muốn,
nhưng
cuộc
đời
mày hiểu
chứ…
đôi khi không là tâm hồn
bạn
dễ
thương
với
mình.
Tụi
bạn
đang
chơi
Rummy, chụm
đầu
vào nhau 1 cách say sưa.
Tụi
nó có vẻ
thanh thản,
“hắn”
ước
gì được
hòa mình với
chúng ở
phút giây trống
trải
này. Con bé vẫn
bặt
tin. Núi sầu
giăng thật
thấp,
sắp
thành từng
phiến,
phủ
năng đôi vai, đầy
cả
bờ
mi.
Lần
nghĩ đường
quân Saigon,
vào dịp
defilee, 1 lần
nàng đến.
*
Ra phố
nhen anh?
Hôm nay trời
lạnh.
Cả
1 bọn,
bạn
nàng… nào Yến
nào Hằng…
Thật
vui, báo hại
bà mẹ
xù xì, bỗng
dưng
trời
đổ
mưa.
Cả
bọn
kéo nhau vào kem Hải
Phòng, có mấy
anh chàng hải
quân cũng ở
đó. Khiếp,
trời
mưa
mà “các ngài“ tán chuyện
còn to hơn.
Hải
quân nhà
ta vẫn
tỉnh
bơ
“ne pas” thiên hạ,
thao thao bất
tuyệt.
Báo hại
nàng, kín đáo nhéo lia lịa
vào đùi “hắn”.
Nhỏ
Hằng
rỉ
tai nàng
-
Tớ
chết
thì thôi, nhất
định
không thương
được
mấy
tên hải
quân.
-
Hổng
quê VLan à
nhen. “Hắn”
chen vào.
-
Đụng
chạm
hở,
xin lỗi
vậy.
-
Anh không ngại
binh chủng
đâu.
*
Anh không được
bênh, Hằng
đúng, ít nữa…
nàng lại
cấu
“hắn”.
Tạnh
mưa,
cả
bọn
lại
lang thang. Gặp
tên Là, gần
cuối
đường
Lê Lợi,
cũng là “quan ếch“
cùng khóa về
dự
ngày quân lực.
-
Hòa bình rồi
sao ?
-
Muốn
gì đây ?
-
Thấy
“ông bà“ dẫn
nhau rước
đèn thì tớ
nghĩ vậy.
-
Lâu lâu chơi
trội
vậy
mà.
-
Mạnh,
vui chứ
VLan ?
*
Vâng, cảm
ơn
anh. Ủa,
sao anh lại
cạo
râu ?
-
Quân đội
mà, nhưng
chả
dám nhìn “cô“ với
cặp
mắt
ẩn
ý như
hôm xưa
nữa
đâu. Ê Sơn,
mày không là “người
nhái” chứ
?.
-
Phép dưỡng
quân hẳn
hòi, hổng
tin hỏi
“lệnh
bà“
xem.
-
Đúng chứ
?
*
VLan có muốn
anh qua nhái hồi
nào đâu
-
Xin lỗi,
tôi phải
đi. Có hẹn
*
Chưa
tiễn
con bé cơ
mà.
-
Để
dành “Berna” nhà cô.
Tên
Là lách đi, nàng nguýt theo
*
Hải
quân nhà anh ghê thật
-
Ghê gì ?
*
Tán khỏi
chỗ
chê.
_________
Ngày đầu
năm, thiếu
con bé để
nhận
để
cho những
gói quà.
Thiếu
nàng như
thiếu
tất
cả,
trọn
vẹn
của
1 đời
sống…
Mộng
mị,
yêu nàng, hỡi
1 Vũ Lan yêu dấu.
1 lần
bên nhau chơi
trò “take a risk or tell the truth”, nàng
bắt
đầu
*
Ê, ngoài mèo con, “chim biển”
còn yêu ai ?
-
Chả
có.
*
Vậy
chứ
thích ai?
-
Hơi
nhiều,
nhưng
đó là ngăn kéo riêng của
anh.
*
Vlan muốn
được
1 lần
được
đọc
trang thư
của
kẻ
khác gởi
cho anh
-
Đối
tượng
của
anh hôm nay không đến.
*
Lý do?
-
Tại
nhỏ
ở
đây
*
Chết
nhé, mách mẹ
-
Đừng
con nít quá, thư
nhỏ
vẫn
là chờ
đợi
của
anh. Nào anh có muốn
quên suông thiên hạ
để
rồi,
nhỏ
vẫn
là cái “dễ
thương“
nhất
của
anh.
*
Vậy
thế
quà biển
hôm dợt
sóng
của
VLan đâu?
-
Anh nợ
đấy,
còn quà tết
của
anh ?
*
Là thân hình mèo con bây giờ
nè.
-
Hơi
đen hơn
hôm anh về.
*
Tại
gió, nắng
ăn hiếp
hôm theo mẹ
ra Cấp.
Hôm
bữa
về
phép,_________
Đang
ngủ,
nàng ghé nhà kéo theo cả
đám bạn.
Chạy
ầm
ầm
lên lầu
cứ
y như
là đuổi
giặc
bắt
cướp
không bằng.
Ta nằm
im mở
mắt
nhìn
*
Thường
thì “chim
biển“
làm gì buổi
sáng ở
quân trường
trong
những
ngày nghỉ
?
-
Đi lại
hành lang với
sương
mù của
biển.
*
Sao anh không làm vậy
ở
nhà?
-
Chả
1 tiếng
chim kêu
Thay
quần
áo, xuống
nhà lẹ
như
1 con sóc.
-
Đi đâu ?
*
Xuống
trường.
Con
đường
Nguyễn
bỉnh
Khiêm vẫn
đầy
lá me.
“Hắn”
đã nói gì “Hắn”
chả
nhớ
... mà hình như
-
Anh vẫn
thấy
bóng nhỏ
lờ
mờ
lẫn
trong sương
mỗi
sáng tại
3318
-
Thật
vậy
chứ
? Nhỏ
Hằng
thật
tình
-
Anh không dối
-
Tuyệt
cho 3318 của
anh, ước
gì Hằng
cũng có người
ở
3318 để…
*
Để
chi hở
bạn?
-
Được
nghe kể
về
Hòn Chồng,
Tháp Bà và những
hạt
sương
lấp
lánh của
buổi
sáng thùy dương.
-
Nè nhỏ.
*
Gì thế
“cướp
biển“
?.
-
Có bao giờ
nhỏ
thấy
những
giọt
sương
tối
qua co mình thành đá trên mặt
đất,
kêu xào xạt
dưới
chân
không ?
*
Trời
lạnh,
mèo con muốn
“beg” anh điều.
-
Phải
là 1 điều
thật
hay.
*
Giản
di, VLan muốn
anh đưa
tận
cuối
đường,
rồi
ngồi
chờ
ở
quán sinh tố…
đợi
mèo con cùng về.
-
Anh nhận,
nhưng
đừng
để
anh phải
co ro bên ly nước
ngọt
quá lâu, bạn
bè nhỏ
sẽ
cười
“tên
lýnh thủy
si tình“.
Nhìn
thật
lẹ
ở
môi miệng
nàng, đôi hàm răng nghiến
chặt
để
biết
trời
thật
là lạnh.
Chờ
1 chốc,
thấy
nàng ôm tập
đi ra, qua những
gốc
me, giữa
2 hàng phượng,
rẽ
vào con lộ
chính. VLan co vai, đứng
thật
lâu bên “hắn”,
yên lặng,
hai ống
quần
phất
phơ
qua lại,
sương
thật
đầy.
“Hắn”
nhìn quanh, chả
có ai.
-
Nhỏ
lạnh
lắm
phải
không ?
*
Hôn mèo con đi anh, thật
chặt,
đừng
nhả
ra.
-
Hãy còn sớm
chăng ?
*
Không anh, những
đám cỏ
bên đường
đã có dấu
chân người
qua.
-
Nhỏ
khóc à ?
*
Đừng
làm mèo con sợ,
Vũ Lan yêu anh
Câu
nói có vẻ
lạnh
nhạt
lúc này. Không
muốn
nàng phải
cứng
mình như
lá cỏ,
gạt
nước
mắt
cho nàng, “Hắn”
nhắc
nhở
“đừng
bướng“.
*
Anh đã làm gì ở
NhaTrang?
-
Nè,
rủ
anh đến
đây để
nhìn nhỏ
dỗi
nhỏ
hờn
sao ?
*
Hôm kia, đêm qua và ngày mai… mèo con sợ…
chả
giữ
được
anh
-
Đừng
nghĩ quấy,
nhỏ
vẫn
là nghiệp
chướng
cho anh mỗi
sáng qua làn sương,
cho anh tối
về,
cúi mặt
trên cuốn
nhật
ký… nhớ
nhỏ
thật
đầy
và ghi vội…
1 ngày đầy
đủ.
_________Hình
như
có 1 chút gì đó lạc
vào mắt,
khiến
tên thuỷ
thủ
đùng đùng nổi
giận,
muốn
hoá phép làm mưa,
như
mây mịt
mù cả
thành phố.
Mưa
nhiều,
hạt
mưa
nào cũng ngập
ngừng
tan loãng trong mắt
nhìn của
những
cành lá, làm cuống
quýt bước
chân của
1 loài chim đang ngậm
cành hoa “xin lỗi”.
Chim
vụng
về
bối
rối,
không dám vươn
cành âu yếm,
nâng gương
phụng
phịu
của
tên lýnh biển,
mà đón hết
nước
mưa
nên ta không bằng
lòng trốn
kíp sau vùng tóc mây đen.
“Hắn”
về
1 mình, đường
vắng
thênh thang và nước
mắt
thấm
vai ướt
áo, Mưa
thênh thang 1 tí nhạc
thắm,
mưa
nhảy
nhót trên mặt
nước
của
dòng sông, cho chiếc
gương
dài trước
cửa
ra vào bỗng
thẹn
thùng vì đôi mắt
soi, ẩm
ướt
đẹp
quá. Thế
là hết
1 buổi
chiều,
chim về,
buồn
đông cứng
trên mí mắt.
Mưa
chao nghiêng, nghe cả
giọt
vắn
giọt
dài thơ
thẩn,
nghe cả
nổi
thương
yêu tuôn trào thành suối
vàng óng ánh, nở
hoa tỏa
khắp
trời.
Một
ngày đẹp,
con bé vẫn
xa lắc.
Không
cần
thiết
lắm,
“hắn”
đã thuộc
lòng nhân dáng ấy.
Thèm
1 lần
nhìn nhau rồi
quay đi, 1 nụ
cười
nhỏ
ngậm
giữa
hàm răng của
2 đứa,
ánh
mắt
của
cả
2 phủ
đầy
những
dấu
hỏi
hoài nghi.
-
Đừng
nghi ngờ
nhau nhỏ
à, cũng đừng
ban phát cho nhau những
tia nhìn nóng đến
ngàn độ
mổi
lần
thấy
nhau.
*
Vậy
anh đừng
tinh nghịch
nữa.
Hiện
tại,
“hắn”
như
mềm
trong cơn
mưa
ướt.
Chớp
mắt
ở
ly nước
trong mới
thấy
những
hạt
bụi
nhỏ,
tinh ranh phá phách ở
hố
mắt.
Thôi đi những
giọt
lệ
nồng,
hãy dời
xa chỗ
khác, “hắn”
không muốn
kết
giao
hoài với
người
như
chiều
nay đâu. 1 ngày, dòng mắt
sẽ
đẩy
phăng
những
hạt
bụi
ra biển.
*
Này anh, trên bãi cát vàng, anh có thấy
trong cơn
nước,
những
giọt
lệ
hồng
cay xé của
mèo con không hở
?
-
Ai biết
*
Đừng
dối
mèo con, thứ
bẩy
vẫn
là tình yêu có cánh
-
Nhưng
chủ
nhật
lại
là tình yêu mất
cánh.
Đi
bờ
mỗi
chủ
nhật,
“hắn”
lại
thấy
nhớ
nàng. Với
1 ước
mơ
làm đẹp
ngọn
hải
đăng ngoài kia, để
con bé tìm thấy
phương
hướng
hải
hành.
*
Đợi
chờ
làm mèo con chết
mất
-
Con tàu rồi
sẽ
trở
lại.
Hãy ước
mơ
theo anh làm loài rong rêu
*
Không, nhất
định
mèo con không chịu,
đừng
bắt
VLan phải
quên
chức
mẫu
nghi sau này
Mắt
nàng đỏ
hoe lần
ấy.
*
Vlan muốn
anh mãi đời
dại
dột
tìm kiếm
“vợ
con” cơ.
Những
mới
lạ
mở
trước
mặt,
“hắn”
đang mong 1 ngày phép. Về
để
hôn, để
kể
cho nàng nghe những
bãi cát vắng,
những
lần
lái tiểu
đỉnh.
Với
“hắn”,
sự
liên hệ
với
nàng gần
như
bị
ngưng
đọng,
hình ảnh
nàng
kề
cận
bên “hắn”
ở
mỗi
khúc chiết.
Gặp
nàng, yêu nàng, nàng dành hết
phần
đời
cho “hắn”.
*
Đừng
uống
rượu
trong những
lúc buồn
nhen “chim
biển“.
-
Anh không hại
mình bằng
những
cơn
say đâu.
Không
say, “hắn”
vẫn
thích hát.
Những
tình khúc nhẹ,
buồn.
Hát đủ
để
hai đứa
nghe…
“hắn”
mộng
mơ.
Buổi
sáng, buổi
chiều,
buổi
tối…
1 vòng tay. Vòng tay đủ
để
níu giữ
và
giữ
gìn hạnh
phúc đầu
tiên và cuối
cùng này.
ChimBiển
TrầnngọcSơn