Mưa trên cửa phủ
“Lời Phi Lộ”
trong tuyển tập “Tương Tư Kinh”
Ngày SàiG̣n, tháng
hai mười bốn bảy năm ___________
Lần cuối
với nàng để trở lại đơn vị. Chàng
đi và đi thật…
Ngút ngàn,
viễn xứ !!! Ảo ảnh có nàng vẫn giữ chân
chàng
* Trở
về với VũLan anh à
- Để
chi thế nhỏ?
* Nhận
khổ đau như nhận 1 ân sũng vô h́nh
Một
lần và nhiều lần, nàng đă van xin … Đừng
quấy nhiễu nữa, nàng sợ.
* Anh vẫn là
ma chướng, là phiền năo của mèo con
- Nhắm
mắt cho hàng mi cong như rèm cửa
* H́nh ảnh
anh vẫn là chất ma túy làm say ḷng VLan
- Chân
bước đi, hồn phiêu lăng trên 1 vùng biển êm
đềm
* Để
chi hở “chim biển“?
- Để
hôm anh về, trái yêu thương vẫn là trái đắng
* ê, “Chim
biển“, có những lúc muốn và thèm khóc ghê vậy đó.
Nàng đă có lư, v́ chính chàng đang thèm được khóc, lạ lùng.
Chàng biết
tuổi hồng của VLan, như sợi khói tơ hồng
đâu đây, mờ mờ.
* Gạt “mèo con” không hà !
Cũng là ngày tháng chùng chùng đi qua, ḷng như thấm
thía.
Chàng nghe thật
nhiều đổi thay. Buổi nào nàng run rẩy, bịn rịn
tim ḷng, nh́n chàng trở lại
những địa danh …
KBC 3324, 3318, 3328, 6652 va 6619 … “Con bé” đă th́ thầm
* Này anh, cúi hôn những ngón tay sóc nhỏ.
Tháng năm ngày 01 năm 1975 ________
Mở đường máu, đánh thốc vào Cần
Thơ, xuyên qua Hậu Giang ra được Cù Lao Dung. Cộng
quân đă bít lối, dàn thêm mặt trận ở cửa Trần
Đề chờ.
Tự bỏ cuộc, kéo chiến đỉnh, lội
ngược cửa Định An, bắt gặp 2 chiếc
Coast Guard của Hải đội 5 bỏ lại, chưa
ch́m, quyết định đi biển được
đồng ư.
Đến hải cảng Chonburi, U-ta-Pao Shattahip
Thái Lan.
Hai tuần sau lên máy bay đi
Định cư ở
Trời Traversity thường là âm u. Hôm nay là ngày
sinh nhật thứ 25.
Buổi chiều, mây đen từ đâu về
giăng kín. Vùng trước mặt xuống thấp và thật
thấp. Trời sắp khóc… “em yêu dấu“ ơi !
Hàng liễu ngút mắt chuyển ḿnh theo từng
cơn gió.
Kỷ niệm vẫn tàn nhẫn dẫn nhau về
ngự trị tâm tư.
Chúng ḿnh xa nhau lâu quá.
11 tháng thương nhớ… lần cuối ḿnh gặp
nhau ? Đổi lại với… với ǵ hở nhỏ ?
VũLan ngút ngàn ở
1 đại dương khác, để chàng phải bơ vợ lạc
lơng trong niềm t́nh ái đơn chiếc. Chúng ḿnh dẫn
nhau rời xa tuổi ngọc, dạy cho nhau những ngôn từ
yêu thương, để tuổi thơ chắp cánh dỗi
hờn bay xa.
Chàng muốn làm 1 động tác nào đó, để
khỏi phải chơi vơi với những nhớ
thương oằn oại, trên đôi vai gầy guộc của
gần 1 năm trời.
Yêu nhau, VLan đă yêu
bằng tất cả chân t́nh của tuổi đầu con
gái.
Với chàng, VLan đă
không dám tin ở 1 t́nh yêu tuyệt đối, nhất là sau
hôm chàng về từ mặt trận Tây Biên của 55 tuần
thám. Chàng biết nàng không bao giờ chấp nhận 1 t́nh
yêu chấp nối vá khâu. VLan đă bắt chàng yêu nàng với
tất cả những ǵ chàng có và phải dành cho nàng trọn
vẹn.
Chàng đă không chiều ư nàng những tháng năm gần
đây.
Bước vào đường yêu VLan đă ḍ dẫm
từng bước. Vụng dại và run rẩy đến
niềm hương yêu do chàng khai phá, VLan đă ngụp lặn
trong ṿng tay lời thương yêu mau chóng, để rồi
xót xa cay đắng với ngày chờ tháng đợi.
* “Mèo con” được ǵ đâu anh?
Tháng ngày cuối cùng của ViệtNam, 1 chữ cho
nàng… chàng đă không có.
Chả 1 nhớ thương nào, để kỷ
niệm nghe xa lắc vô tận.
Những lời mật ngọt tŕu mến ngày
xưa, những kỷ niệm bé nhỏ của 2 đứa,
h́nh như đă không là 1 níu giữ… và chàng … vuốt mất
mù khơi !
Trận chiến vẫn kề cận. Chàng quên mất
nàng ?
Quên luôn những ngày xưa thân ái. Và nàng … 1 ḿnh ở
SàiG̣n với những đớn đau gậm nhấm,
đục khoét tận gốc của tâm tư.
VũLan ơi !!!
Với Huế thanh tịnh gió rét, mưa bùn lạnh
lẽo. Phố Đà những buổi đi hoang. Những
địa danh VLan đă sinh ra, lớn lên và yêu chàng.
Và Sàig̣n … Nhà chàng nhà nàng chết lặng. Sàig̣n đầy
ắp kỷ niệm thương yêu của 2 đứa.
Sàig̣n nhộn nhip trên từng con phố, nhưng với nàng…
1 lần kể, 1 dạo đă là những ǵ buồn heo hút
gió và ngày đêm vẫn tưởng đến người
ḿnh yêu. Tất cả giờ đây là những luyến nhớ.
Ngoài trời mưa đang rắc hạt đó ! Cơn gió
thổi tạt làm toàn thân nghe tê lạnh, nhức buốt.
Nh́n xuống con phố, có 1 đôi t́nh nhân người
Mỹ đang âu yếm, d́u nhau
từng bước vụng về… Khi đang yêu
là thế ư? Chàng bắt chước nàng, nguyện cầu
cho “đôi yêu nhau” ấy măi măi nồng nàn gắn bó như
thuở ban đầu yêu nhau, cho t́nh họ đẹp măi,
đừng dở dang như chuyện của ḿnh.Tự
dưng nghe niềm đau buốt di động trên khắp
tế bào non dại với đầy xót xa hờn tủi.
Thế rồi ngày mai ? Ngày mai
sẽ đẩy đưa về đâu, nàng vẫn biền
biệt mù xa ở 1 đại dường xa thẳm ?
Tháng giêng ngày sáu bảy sáu. _____________
Chàng nhận thư của Red Cross từ
Cuối cùng … Thứ sáu cuối tuần, tuyết
rơi nhiều.
Tina nhắn, chiều nay ghé nhà họ để
ăn cơm tối.
Khoảng 7.30 PM, điện thoại reo. Tina nhấc
điện thoại, 1 vài câu chào hỏi rồi chuyển
điện thoại cho ta. Đầu dây… lạ lùng chi thế
nhỉ???
“Mèo con ,yêu dấu” !!!
Đũ những ngôn từ, những yêu
thương của 11 tháng dồn nén, hay là cả 1 đời
tưởng không c̣n gặp lại nhau.
* Vlan đang thắp sáng lại thuở yêu
thương thần thánh của “t́nh ta”. Mèo con sẽ ngoan
ngoăn bước từng bước 1, thật nhẹ
như anh dạy.
- Anh đồng ư hát trên môi những khúc nhạc
t́nh. Ngậm trong hồn những bông hoa màu bọt biển
và sẽ cài lên tóc nhỏ, những rong rêu của biển cả.
* Nếu anh về ngay đêm nay hoặc “Mèo con” sẽ
lên, ngày mai.
Traversity,
Con bé thế mà gan, lái xe 1 ḿnh ở xứ người.
Đón VLan ở Chief
Và nàng phải buộc chân chàng lại, bằng chỉ
tơ của ngày cưới (?) …
* Hai đứa sẽ có 3 đứa con, nhưng
đứa đầu ḷng phải là gái.
- Để chi vậy nhỏ?
* Vlan và con sẽ giữ anh, không cho đi rong nữa
… và đêm.
Với 1 trời sao, tự nhiên ta nghĩ nhanh
đến 1 căn nhà ở miền cao.
1 ngọn đèn mù, 1 phiếm đàn và chùm hoa giấy
đỏ đong đưa.
Nàng sẽ đàn cho chàng nghe và 3 đứa con…
ngoan ngoăn, nhỏ bé ở 1 góc.
“The thought that you were near that girl, was bitter and unbearable.
I thought that girl had robbed me of what should be mine only, what is my
right, because I value you on top of this world.“
VLan, nhỏ đă lớn, đă làm đàn bà thật
sự.
Anh muốn nhắc, buổi đầu tiên của
chúng ta.
Anh chờ nhỏ trước cửa 1 ngôi trường
… trời mưa. Suốt đời, “Chim biển“ vẫn
chỉ muốn làm 1 kẻ si t́nh, đứng lóng ngóng sau những
tàn cây, để nghe trái tim đập nhẹ theo tiếng
chuông báo hiệu giờ tan học.
* Bây giờ “mèo con” vẫn đến trường
hàng ngày
- Cuối cùng, học đường có dạy
được ǵ cho nhỏ đâu ?
* Có, nơi ấy đă xô đẩy cho “mèo con” gặp
anh và …
Bảy đêm tuyệt diệu ở biển hồ
Đêm bí mật gởi những nụ hôn giá
băng tới chồi ngọn vừa trổ nhú.
Đêm liên hoan ca múa cùng bầy âm binh, rước
đuốc qua trùng trùng những ngọn cây. Đêm thơm
như những hạt mưa trên tóc nàng và đêm thắp
sáng chuỗi chuỗi hạt sương lóng lánh ở cuối
hồn hai đứa.
Đêm, có cái ǵ vừa rơi rất lạ, vừa
nức nở, h́nh như là giọng hồ cầm.
Mưa nghiêng qua bầu trời tối, đọng
đủ thương yêu của tiết mùa.
Mưa chao lượn từ phương đông,
lướt êm qua tây, trừng trừng bước ngọc.
Mưa khiêu vũ trong vườn nhà ai quá biếc.
Mưa to xanh, mưa trên sân cửa phủ, mưa phai trên mặt
thành và mưa reo ḥ, huyên náo trong tim ta.
Mưa bối rối dưới chân và mưa
đưa nàng qua chỗ hẹn.
Chân theo mưa mà đi. Ḷng theo mưa phơi phới
Đêm reo vui cuối ngơ ngách tâm hồn nào thật
xa, thật hun hút.
Mưa mát lạnh tóc và mưa đẫm ngọt
môi, mưa đầu ngơ đợi
* Tại sao không về chung với “mèo con” ngày mai?
- Hai tuần nữa là thi cuối term, anh lại gặp
nhỏ… vĩnh viễn.
* Đợi chờ làm “mèo con” héo hon.
- Đă đợi được những… thêm hai
tuần nữa, 2 đứa chịu được mà ?
Tiễn nàng về, đâu ngờ là lần cuối
cùng được nghe “tiếng chim” thỏ thẻ, hay nói
cách khác… ”anh đâu ngờ, có ngày đàn đứt dây
tơ…”
Tháng hai,
Vậy là thi xong. Thứ bẩy cho t́nh yêu có cánh
Con chim sắt, chỉ một bước lên,
bước xuống… 1 tam cấp, là “anh thấy nhỏ”.
Không tới nữa giờ bay, con bé hứa sẽ
ra đón với đầy đủ mọi người.
Chân bước xuống tam cấp của phi
cơ, của phần đời, đúng hơn !?! Và nàng…
Không một h́nh ảnh quen thuộc tại phi trường
bé xíu này. Chờ và chờ…
Chàng cố gọi điện thoại nhưng nhà
không một ai trả lời… Những tiếng đồng
hồ sau, chị Thảo xuất hiện với nước
mắt tràn đầy, chị ngả vào vai chàng
- “… VLan vừa đi rồi“… thật xa, có cả
mẹ, bé Dung nữa.
Chàng nghe như tiếng sét vỡ tung lồng ngực,
theo chị Thảo về nhà xác…
”Ngày mai đi nhận xác nàng, say đi để thấy
ḿnh không là ḿnh
Ngày mai đi nhận xác em… Cuồng si thuở ấy
hiển linh bây giờ
Southbend hoang lạnh ơ hờ… say đi mà tưởng
như con người yêu.
Phi cơ đáp xuống 1 chiều, khung mây bàng bạc
...”
Nước mắt lại âm thầm tuôn chảy,
bất chợt chàng nghĩ rằng phải chăng những
giọt mắt đêm nay, bắt đầu cho 1 tiếng
“biệt ly“. Chàng đă biết sẽ vô cùng buồn khổ
v́ chọn cho ḿnh 1 cuộc sông im ĺm. Nơi đó, buồn
đau và nước mắt đă thành h́nh từ bao giờ.
Với chàng, tất cả đều buồn, vi giờ
đây chàng đang độc hành bên lề cuộc đời
để t́m lại t́nh yêu tuổi dại.
Chàng cố xua đuổi viễn ảnh đen tối
để cố mang vào một tia hy vọng mong manh. Nhưng,
người yêu, mẹ, bé Dung ơi !!!
Trời sinh, mẹ dạy với nhiều nét suy
tư, đành lănh chịu những ǵ phũ phàng của thế
nhân. Gia đ́nh, người thân đă quên đứa con
hoang này rồi sao ?
Một ngày đợi chờ hồi âm bằng một
thế kỹ hoang liêu, bà mẹ nói vậy cơ mà.
Chàng t́m về t́nh yêu với cái thực tại huyền
hoặc mơ hồ, từng lời thư vẫn nằm
đây với nhiều kỷ niệm… “ngày ấy yêu em”.
Park Chateau,
Cuối tháng hai, có những cơn mưa c̣n sót lại.
Ừ th́ ngày ấy xa rồi, tuổi trẻ qua
mau, tàn nhẫn.
Chàng nh́n đời với cái nh́n đầy ngờ
vực, phải nghĩ ǵ về t́nh yêu “người t́nh màu
nâu“ ? Không là nhạt nḥa bởi dấu chân đi, xin 1 lần
như vậy.
Đêm từng đêm, chàng ôm chầm thương
nhớ vào ḷng. Trước mặt là một thảm buồn.
Núi buồn biển có vui ǵ hơn. Nghe tim đau buốt,
chàng đang sống chờ đợi với niềm tin gục
chết, với những thắc mắc chất chồng.
Chàng cảm thấy lẻ loi bởi khoảng ngày
dài nhung nhớ …
Nếu ngày xưa có Lư Bạch chết v́ ánh
trăng, có nàng Tô Thị v́ nhớ chồng mà hóa đá ngây
ngô. Tại sao, chàng không bằng ḷng hôm nay, chết cho những
ǵ b́nh an trầm lặng, để đổi lấy một
phút giây gần nàng ?
Chàng đă viết, nghĩ ǵ, chả nhớ. Lơ
đảng như 1 triết gia hay như người ngớ
ngẩn nhất, như nai con lạc mẹ xa rừng, dễ
thương “heureux les coeurs purs”.
Ai biết ? Cơ hồ như có 1 giọt nước
cay nồng ở khóe mắt, chàng thấy ḿnh khác lạ. Tiếng
gió thật nhỏ thật buồn, nổi sầu cứ
như hạt cát lún sâu và ch́m vào nhỏ nhoi của ḷng biển.
Nếu có nhau, chàng đă được nghe nàng hát, thật
nhỏ… hay khóc hờn khóc giận. Một nỗi buồn vừa
thành h́nh như những giọt mắt có thật, rớt
xuống trên má, lạnh lẽo.
Tại chàng ? hay là tại đôi mắt mờ mờ
khói mây ? Cả hai.
Khởi nguyên của một định luật bất
hồi tố.
Đôi mắt không đeo kính thủy tinh, thật
đẹp… ghé xuống, một lần yêu nhau.
Cũng câu nói “Yêu em hỡi nhỏ“, nhưng chàng
quên, từ một ngày xa xưa đó.
Trong lúc nghẹn ngào như bây giờ, nhớ nàng,
chàng nghe tiếng nấc của hồn.
Một nỗi buồn chín đỏ đau
thương. Ai hiểu ?
Lẽ nào định mệnh chỉ là những sợi
khói mành, chẳng trói buộc ǵ nhau được… những
yêu thương của anh của nhỏ cho nhau ?
Một chớp mắt, người ta vẫn
mơ mộng được cơ mà...
Nhưng, ô ḱa… đôi mắt đă khép lại. Th́
ra, trong đôi mắt nhắm lại, con người không
thể ngậm măi những ước mơ.
Hỡi mây hỡi gió !!!
Chimbiển TrầnngọcSơn