____________Tampa…,Biển giận trời ghen.
Trong nắng ấm, là nụ cười rạng rỡ
Ta mong người, tìm được những ngày vui
Dù ngập chìm, giữa muôn vàn tiếc nhớ
Cũng chỉ nên, ươm một chút ngậm ngùi.
Thật là không uổng công cho tên Thiện thổn thức ỏng ẹo, nhỏ nhẹ the thé trên mạng cả năm, gần như là tiếng hót của loài chim thị hiện, chắc chắn không là giả tạo được cho 1 cuộc chạm mặt bất ngờ của các đại quan 24 tại Tampa. Thành phố vốn dĩ đã yên lặng (ngoài tiếng lãi nhãi của tên Là), vẫn có thể giữ vững lối sống yên tĩnh, nếu tên lãng tử TnS nầy không lộ diện, kéo theo 1 trời giông bão mấy ngày qua, từ Houston.
Sự thật, “lão tử” cũng là kẻ về từ cõi chết, khốn đốn sau cơn bão tạnh Harvey. Vì 1 lời hẹn, rời Houston ngày 3 tháng 9, ngày đầu tiên các phi trường Houston có phép “nội được xuất, ngoại được nhập”, trong khi nhà của lão vẫn còn lênh láng những tàn tích của cơn bão và thành phố vẫn còn mê man với trời nước mênh mông. Đến Tampa thì trời cũng đã nhá nhem lên đèn. Lão chạy 1 mạch không thở đến nhà tên Là/Bôn, phải đợi 1 giờ sau bạn bè mới đổ tới tìm nhau sau khi tan hàng từ party nhà tên Chiếu.
Không hẹn mà nên, lão và đám bạn bắt đầu cho cuộc vui “vô tiền khoáng hậu”, tưởng chừng không dứt ngày nầy tiếp nối ngày khác tại nhà Bôn Là, cho đến khi tin tức Irma dồn dập đăng tải trên TV.
47 nhân… không ngờ trước !?!
Quá con số dự trù của “Tứ đại pháp Vương” Florida. Kẻ trước đứa sau, hôm nay ngày mai, 1 kỷ lục cho trang sử k24. Từ vạn nẻo đường đất Mẻo, xứ PhúlãngSa, ngay cả dân CànaĐiên cũng có mặt đến 80% nhân số. Quá vui cho những ngày bọn nó đùa nhau nhưng cũng mệt mỏi cho các “thân chủ địa phương”. Tạm dừng ở đây, để xin 1 lời biết ơn sâu xa, 1 tim lòng quý mến của tất cả quan24 và phu nhân đến các anh các chị “xứ biển tình nồng Tampa”.
24, đệ nhị kình ngư! Từ ngày tháng “húi cua” quân trường cho
tới lúc vác xác marin về trình diện đơn vị với chức “quan 1 tàu thủy” đã được “mắng yêu” là khóa không giống ai. 1 lần nữa, lại chứng minh hùng hồn cái định kiến bất di bất dịch đó là đúng, vẫn là khóa chả ai giống, dù mỗi thằng mỗi kiểu đã vượt vạn ngàn cây số biển của 1 bờ đại dương mấy chục năm nay, tới đây… đất nước mà cơ hội là của chung. Hôm nay đây cũng vậy, tụi nó tự ý, mỗi thằng 1 chiến đĩnh, may mắn hơn, lái cả chiến hạm chở “bà đầm và bạn bè” về trình diện. Từng chiếc 1, nhỏ có lớn có, cập cầu Tampa tuần tự theo sự hướng dẫn “Tứ đại pháp vương”, có thằng liều lĩnh cấp đại cầu tàu, bất chấp lệnh lạc của hoa tiêu.
Tampa, đâu dễ là của riêng 1 người, ngay cả ông, hởi “Ông trời”? Ngày đó bước vào cổng quân trường, tụi nó đã qùy gối, nghe bài di ngôn của binh chủng, nhận biển cả là nhà, cha là Hải Long Vương, mẹ thì Mỹ nhân Ngư, sống trên đỉnh sóng Nepten hùng vĩ, sinh ra lớn lên thành danh nhờ rong rêu của biển cả, tụi nó có sợ gì hăm he đe dọa của đại dương và xa lạ gì thủy triều biển nước ? Vậy tại sao lại không cho bọn nó được vui chơi đầy đủ trước khi tan hàng theo ước nguyện, lại bắt con cháu 24 thêm 1 lần lánh nạn, kẻ ở người đi.
Oluja ! Oluja ! với người Bosnia/Crotia là tiếng gọi để dùng trong lúc khát, nhưng lúc nầy thấy nước, không riêng gì Houston, mà dân Tampa cũng đã ớn lạnh, cầu mong nó biến mất, biến thật lẹ trên những con đường, ngõ cụt mà họ phải đi qua. Gì thì gì !!
Nghe đây: 44 năm, Tampa! nàng có thể ngửa mặt để hãnh diện đã đón tiếp những đứa con k24 của Long Hải Nữ thủy thần.
Đã bảo là không giống ai, nên hội ngộ lần này, 24 đã không xài kèn xài trống, không sân khấu kiệu hoa, không luôn đại lễ tiểu lễ, không lễ nghi hình thức, không luôn cả chào cờ diễn văn, quan lớn thiệp mời, không luôn cả xổ số gom góp, chỉ có chào bàn chào bạn chào cô , thằng nào đến trước, hớn hở vui vẻ tiếp thằng đến sau.
Đực rựa thì 1 cái bắt tay mặt mừng, hay 1 lần siết nhẹ bờ vài, đủ nghĩa khốn cùng của 1 tình bạn qua ánh mắt đầy tràn cảm thông.
Rồi tự động tùy thích, tìm chỗ đứng chỗ ngồi, trong nhà ngoài sân hay garara cũng tốt để bắt đầu hàn huyên câu chuyện.
Các chị thì khác 1 chút, tùy theo sự rụt rè… “em chả…” của 1 phụ nữ Đông phương, sẽ được các chị đến trước ân cần, nhẹ nhàng săn đón từ chỗ ngồi cho đến các xưng hô, tới khi hội nhập trở thành “ma cũ”, tự ý tự giác để nhận nhiệm vụ vừa được đãi ngộ lúc nãy.
Nhà tên Long tên Chiếu, bần đạo không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe nói là rất vui và quá vui, vì thật sự “lão tử” đã không may mắn, có mặt để tận kiến làm nhân chứng cho những tiếng to lời lớn của đám bạn bè. Các quan còn lạ gì câu châm ngôn bất hủ … “đường nào dài bằng đường Trần hưng Đạo, lính nào xạo bằng lính hải quân rồi”, tha cho tại hạ khỏi phải tô điểm thêm cho 2 ngày này. Lão sẽ kể đến những ngày bên cạnh tên Bôn/Là cùng bạn bè
Bia nước ngọt thì cứ như nước chảy qua cầu, bia Beck bia Hen, hết thì có thằng Đức/Nghĩa/Hiệp/Là, bon nó lo. Rượu cũng vậy, đủ loại đủ xuất xứ, tên nào có sức thì cứ cầm chai mà tu, cứ xem như bữa tiệc của các nhà đại quý phái Âu châu khỏi nước đá soda.
Ăn vặt thì lúc nào cũng có, đủ món từ các chợ Việt Mỹ tha về.
Chè xôi thì đủ vị, tuyệt đối là không nước mía (tại lo xa….).
Nấu nướng thì trưng dụng bếp núc cả 2 nhà Là/Bôn, trong cũng như ngoài, lúc nào cũng như những ngọn lửa kéo dài tuổi thọ của quan 24, hay ít nữa cũng là ngọn đuốc thiêng của những ngày hội ngộ hân hoan. Ăn chính thì đúng bữa đúng giờ với sắp xếp đàng hoàng, ông bà 1 vè, không có cảnh ông nầy cắm vế bà kia… nhất nhất tuân theo lời nói vàng ngọc của ĐdNghĩa.
Thằng nào độc thân tại chỗ như lão tử, có quyền ra vườn mà chơi.
Cách hành hạ của bạn bè, để lão và các bạn nhớ, lần sau có đi đêm với 24, thì gắng mà cõng bà đầm đến nơi, không thì lỗ vốn.
Cá thịt và các món rau cải cũng được “Tứ đại pháp vương” phân chia thứ tự khác ngày trong thực đơn, 1 điểm hồng đáng nhớ.
Món nhậu thì đã có Bôn/Đức/Cắt biên chế, toàn là món lạ không có trong thực đơn của nhân gian. Long/Chiếu bảo quản phần “cá khủng”, moi ra từ các ngăn đá đông lạnh “ngàn năm”.
Con heo quay “bự xà bàn” thì Châu/Bôn/Là dành nhau trang điểm.
Nói với Quan24 vắng mặt,_________________________
Dù là lý do gì đi nữa, các bạn đã đánh mất 1 cơ hội cuối đời, để thấy lại những khuôn mắt thương ghét của chính mình, để kể cho nhau nghe những chiết khúc uẩn tình, để cởi mở tháo bỏ những hờn giận không tên hay là khoe khoang những tài vặt vô lối. Không đi, không biết Tampa. Có đi mới thấy mới biết những uẩn tình dễ thương hay những thay đổi đáng sợ của đám bạn bè ngày xưa. Bạn sẽ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không ngờ thằng bạn ngày xưa cục mịch cù lần lửa, đã là nhân vật chính trong những thiên tình sử đầy nước mắt của các nữ sinh áo trắng kẹp tóc ngày đó. Rồi những tiếng réo gọi tình yêu “hoàng hạc bay” của các phu nhân ngày đó, đã chờ đợi chinh phu trong các chuyến hải hành vô hạn định. Bạn đã được ru ngủ bằng những lời vo ve…
Dòng nước xanh là màu mắt người yêu, hay hãy ngắm ngàn sao rụng rồi mơ về 1 dát chuỗi kim cương trên triền tóc của người yêu. Ôi! thật là huyễn vọng ngàn thu ?
Các phu nhân hay cặp đôi nào muốn có những bức hình đẹp, tình , mang về làm kỷ niệm, thì cười duyên với thằng My, hắn ta sẵn sàng mở “máy xịn”, cười nói vui vẻ, tình nguyện bấm lia chia không nghĩ. Bấm cho các chị thì nó không than van kêu ca không biết mệt, nhưng đụng tới mấy anh, thì “cu cậu” chả dám rờ, nói chi tới bấm với chụp. 1 điều lạ là, nếu không cho nó chụp thì nó buồn nó giận. Viết tới đây, lão tử nhớ chuyện chụp hình ở biển.
Cả nhóm 24 trên dưới hôm đó tại biển Clearwater, chỉ có tên Phát là “đạp mái gà” đúng cách, còn các cặp khác, phải nói ngược lại thì rõ ràng hơn. Bạn biết vì sao không ?
Không đến Tampa kỳ này, bạn đã mất phần làm nhân chứng sống cho đổi thay lớn lao lột xác của Luyến, Bửu, Sang, Sương, Bôn, Trọng, Là, Cắt. Phải, tụi nó đã cạy bễ, chui ra khỏi cái vỏ sò tâm thức mà 1 lần đã khép kín bên kia bờ đại dương, để vỗ nguc đội lên đầu chữ “tòng thê” làm vương niệm. Rồi thằng Lang, suốt ngày chỉ ngáp với ngủ, để có thể giữ mãi cái trình tiết cho khóa và cho cả chính bản thân. Phải, thằng Lang, thằng độc nhất của khoá “còn trinh” đó các bạn à, mai này nó sẽ là nhân vật độc nhất có thể thiếu rụi các “Kim tự Tháp”. Bạn hiểu được câu chuyện chơi trăng của Hàn Mặc Tử thì bạn phải cảm mến 1 Dd Nghĩa, đã không từ khước bất kỳ nhiệm vụ hay hy sinh nhỏ nhen nào cho bạn bè trong hội ngộ, miễn bạn bè vui là hắn làm, rồi sau đó sĩ quan đ/sự sẽ tự thưởng cho mình điếu thuốc còn dở dang.
Những ngày ngắn ngủi của Tampa, bạn sẽ vui nhộn khi thấy tên Đức tên Châu bạn Bôn thằng Cắt, trần trụi thay phiên nhau hãm hiếp, mổ xẻ con heo quay đã không còn biết tự vệ.
Bên kia, Phát Chiếu Hiệp Long, Phát25 vẫn chén chú chén anh, từ từ mở nắp, tập đếm một hai, hay là sai vặt thằng Sơn ồn ào. Thiện Cửu My có vẻ Âu châu 1 chút, toàn là rượu đỏ rượu dâu bàn cãi. Trong 1 tình cờ, lão tử ngồi sau vườn với bạn Lòng, hút thuốc thả thơ mơ màng, chị Kim Châu đã đánh thức lão tử bằng câu chuyện tình ướt át của chị với 1 anh chàng svsq/hq ngày đó. Chị bảo chàng ta đã viết rất nhiều bức thư tình tứ gởi tặng, làm chị cứ như là bước đi trong biển trời êm ái, trong cảnh nhớ bồng lai mà tim lòng thì cứ như là khiêu vũ trên những cung bậc cao ngất, thanh thoát thần tiên. Tên Lòng đòi chị phải dẫn chứng với 1 ví dụ cụ thể, chị đã không ngần ngại, bảo là tên HQ của chị đã viết đã thể thốt:
Tinh cầu, vũ trụ, bao nhiêu ánh sao…
là bấy nhiều tình, anh gởi đến em.
Đố bạn đoán biết tên hq này là ai? đến chết “lão” nghĩ bạn cũng chả đoán ra, vì tên nầy, thường ngày chả tỏ ra 1 tí nghệ sĩ nào trên khuôn mặt, dáng đi, lời nói. Dù gì thì cũng mở cho bạn một hai ý tưởng, vì tên Lòng đã đổi lời thơ của tên bạn:
Phòng vũ khí, có bao nhiêu súng đạn,
bấy nhiêu tình, anh bắn gởi về em.
À, còn 1 sự việc rất quan trọng đó là trước khi tan hàng rã đám, bọn này đã làm 1 tour “merry go around” ý kiến, nhưng chỉ quanh cái bàn tròn của tên Là, đó là đã đồng ý hứa hẹn cho năm tới 2018, 1 cuộc gặp gỡ khác, địa điểm thời gian thì giao phó, đặc ân toàn bộ cho tên Cừu tên Thiện, tất cả sĩ quan hiện hiện đã vui vẽ đồng thanh ca bài “cùng nhau về đủ”, dưới sự chứng kiến, chấp thuận và đóng dấu ấn của các vị phu nhân.
Cũng câu nói đã xưa đã dùng 1 lần với các quan : Một chỗ đứng, ta dành cho nhau trong nhau hay là đôi cánh lớn, giang rộng, bắt lấy nhau trong cái cuối đời viễn xứ.
TnSơn