Có một vài kinh nghiệm trong cuộc sống thật là tuyệt vời khi chia sẻ với quý bạn bè thân hữu, nhất là khi chính mình đã trải qua, và với việc chia sẻ này lại có ích, chỉ cần cho một người bạn tránh được những điều nguy hại cho sức khỏe cũng đủ làm mình thấy an ủi với công việc ghi lại những gì đã xảy ra cho chính mình. Tôi đã gởi đến các bạn bài viết về bệnh phìng động mạch mà chính tôi đã trãi qua và hoàn toàn không có một triệu chứng gì để biết mà chữa trị, chỉ nhờ vào một sự may mắn mà tìm ra để rồi được chữa trị (AAA repair). Hôm nay, sau hơn 2 tuần kể từ ngày lên bàn mổ, kể lại các bạn chuyện: Tôi đi mổ tim…
Được bác sĩ cho về nhà một ngày trước Lễ Tạ Ơn, là một plus(+) sau khi mổ tim, nằm 4 ngày ở ICU và 3 ngày ở IMC.
Đối với hầu hết những người bạn quen biết là tôi sẽ phải chịu một cuộc giải phẫu thông tim, chứ ít người biết rõ là tôi sẽ có một cuộc giải phẫu nghiêm trọng hơn nhiều so với các bạn ấy biết. Một đoạn trong youtube sau đây sẽ ghi rõ hơn: mổ banh ngực để làm cầu nối.
Open Heart Surgery
https://youtu.be/0PRPeuJ0g0A
Cũng như hầu hết phe ta đều có 3 cao 1 thấp, một hôm đẹp trời đang tưới vườn rau, tôi thấy bị mệt hơn thường lệ, nên tạm ngưng việc làm vườn vào đo độ máu, blood pressure, thì thấy độ máu cao hơn 170, và hình như trí óc hơi tệ, quên trước, quên sau, nên nhờ Bà Xã cho đi thăm Emergency Room gần nhà.
Vào Emergency Room được bác sĩ cho scan cái đầu, cho uống 2,3 viên thuốc hạ hỏa, ý quên hạ máu, xét nghiệm không bị stoke, xong cho về check up với bác sĩ gia đình.
Bác sĩ gia đình của tôi khám xong, đổi thuốc cao máu,vậy mà chỉ vài ngày sau tôi bị nhức đầu chóng mặt kinh niên, vậy là chàng bác sĩ gia đình đẹp trai gởi qua bác sĩ chuyên khoa Tim điều trị
Vị bác sĩ chuyên về tim đã lớn tuổi nhưng mà tôi lại chịu lối làm việc của ông. Chắc là cùng lứa tuổi già bên đời lận đận…
Ông đổi thuốc cao máu mà bác sĩ gia đình vừa cho vì doze cao quá, xong gởi đi làm đủ các test cần thiết cho trái tim, điện đồ tim, EGK, stress test, ultrasound… với kết luận: trái tim ngục tù có lắm vấn vương cần đi thông mạch.
Thông mạch là một hình thức chữa trị được coi là thông dụng nhất trước khi có các quyết định thâm hậu hơn.
Mời xem một đoạn youtube:
https://youtu.be/UCkCoGaZ4yA
Một sáng mùa Thu, trời lành lạnh, tôi với vợ tôi đi trên con đường vào Summerlin hospital mà lòng phơi phới, sáng đi lát về mọi việc giải quyết xong xuôi thấy đời quá đẹp…
Thấy vậy mà không phải vậy! Sau khi làm mọi thủ tục nằm ngất ngây, mơ màng bỗng nhiên đèn bật sáng, vị bs thông tim, BS Whu cho biết là tim chàng ngẹt quá, không thông được phải làm detour tức là bypass nghĩa là phải làm Open Heart Surgery.
Mới nghe qua thấy mà ớn. Hồi ở bên cali có biết mấy ông anh đã trải qua cuộc giải phẫu này và thấy hổng đẹp chai chút nào, sau khi bình phục, từ 3-6 tháng, mỗi khi đi bơi chàng phải mặc áo tắm một mảnh vì để lồi ra cái sẹo trông mà ớn, một vết mỗ từ dưới cổ kéo dài xuống bụng.
Hồi trước ở lính, thấy các nhân viên và lính tráng cùng đơn vị có nhiều cái sẹo thấy cũng ớn lòng chiến sĩ, nhưng nhờ Trời Phật qua nạn binh đao, tay chân nguyên vẹn, nay thấy dấu tích " chiến tranh" không khoái chút nào.
Vậy là mình lui binh để hỏi ý kiến bác sĩ khác. Mà bên này gọi là "Second Opinion". Thật ra lý do đơn giản là chính ông bác sĩ già cũng cho mình sự chọn lựa có muốn đi vụ sáng này không? Thành ra muốn ông xem kỷ kết quả thử nghiệm sáng nay rồi sẽ lấy quyết định.
Và ngay việc ông vẫn giữ lại ngày hẹn cũ gần 3 tuần sau làm mình cũng ỹ lại.
Nếu có gì nguy hiểm thì ông bs. Whu đã giữ lại ở bịnh viện làm luôn, chứ đâu có cho mình về thong thả thế? Và ông bs tim của mình đã phải cho cái hẹn khẩn cấp chứ? Và hy vọng vào dăm ba cái lý sự đó nên mình tà tà chờ giờ hẹn, tính sau!
Các bạn cứ nghĩ thử coi đang khỏe mạnh, hổng thấy có các triệu chứng như khó thở, tức ngực đau nhói ở bên này bên kia.. Vậy mà chấp nhận vào bịnh viện, leo lên giường mổ thì cũng hơi ép?
Có lúc tôi đã chọn giải pháp để đến đâu thì hay đó, có nghĩa là bị heart attack chở vào phòng cấp cứu rồi họ làm gì thì làm.
Đây thiệt là thời gian khó khăn để có một quyết định. Một bên cứ nghĩ rất đơn giản, đến đâu hay đến đó, có lo cũng không đi đến đâu? Chuyện gì đến thì phải đến. Cám ơn đời một mai thức dậy, để có thêm ngày bày tỏ yêu thương…
Trong khi đó sự phân vân về một quyết định quan trọng, nếu có chuyện gì thì sao đây? Ai lo cho bà xã trong khi có những việc mà mình chưa tính trước? Chuyện đến khá bất ngờ, trong thời gian 2,3 tuần thôi mà sao quá phức tạp!
Vẩn vơ giữa hai suy tư rồi cũng đến lúc gặp ông bạn già Tim mạch. Sau khi cho xem kết quả từ bs Whu, một tĩnh mạch đã bị nghẹt đến 99%, ông khuyên nên quyết định làm bypass càng sớm càng tốt.
Ông còn nói sau khi thực hiện việc rebuild này, người sẽ khỏe lại như thời trai tráng, nghe lời dụ này đã tai thiệt?
Sau khi hỏi ý kiến và sự thỏa thuận của bà xã là người sẽ phải trải qua một thời gian khó nhọc nuôi bệnh cho tôi trong vòng từ 2 đến 6 tháng để có thể sinh hoạt bình thường, tôi đồng ý thực hiện việc giải phẫu.
Vài ngày hôm sau, y tá văn phòng bs Osman, một chuyên gia về giải phẫu tim của thành phố Las Vegas tại nhiều bịnh viện như Summerlin, Henderson, Spring Valley đã cho biết ngày giờ hẹn gặp.
Sau khi có quyết định, tôi thấy thoải mái hơn nhiều. Thêm một phần đã có thời gian chuẩn bị một vài việc, nên lòng cảm thấy thư thả hơn, nhẹ nhàng hơn, trong khi đếm lần từng ngày đến phòng mổ.
Tôi có hai người con, một trai một gái. Steve,con trai đầu sinh 75, chuyên nghề vi tính, sinh sống ở Garden Grove, CA. Kim, con gái sinh năm 77, chuyên nghề kế toán ở San Diego Cả hai chưa lập gia đình, nên tôi chưa có cháu nội ngoại gì cả. Đôi khi niềm vui sống thoải mái của hai cháu hiện tại làm tôi cũng không hề thắc mắc…
Cả hai sau khi nghe tin đã tính chuyện lên LV vài ngày để chăm sóc cho ba. Thật ra tôi cũng muốn gặp hai đứa con mình,trước ngày giải phẫu, có biết chuyện gì sẽ xảy ra?
Bạn bè thân biết ai cũng gọi thăm và đưa lời khuyến khích, cổ động tinh thần. Nhưng điều an ủi nhất là sự động viên tinh thần của bà xã, trước ngày Đ, bà xã đã đi mọi nơi cần thiết, chuẩn bị từ miếng ăn, thức uống, áo quần rộng rãi thư thái, các đồ dùng cho việc săn sóc bệnh nhân, lời cảm tạ nói bao nhiêu cũng không vừa!
Tôi quyết định là không thông báo cho các anh chị của tôi biết về việc tôi sẽ đi mổ tim. Là em út trong gia đình có 7 anh chị em, ông anh đầu hơn tôi 20 tuổi, tôi gần 70 anh gần 90, bà chị ở Úc 87, ông anh ở VN 85, bà chị kế ở VN, 82, chị ở Houston 77 và bà chị khác 72. Ai cũng ở tuổi cao niên, thông báo chỉ làm các anh chị thêm điều lo lắng! Vậy mà đến gần ngày Đ các anh chị hỏi thăm tới tấp, từ Úc,VN từ Houston...và riêng ông anh cả gọi ngay lúc tôi vừa được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, nên bà xã tôi cũng dễ trả lời qua các câu hỏi lý do sao không tin cho anh biết...
Hai ngày trước khi mổ, tôi vào làm thủ tục nhập viện, pre-op, họ thử máu, chụp hình X ray, đặc biệt chuẩn bị tâm lý cho cuộc giải phẫu, vì đây là một "major surgery", họ cho biết là cuộc giải phẫu xảy ra trong vòng 5,6 tiếng đồng hồ, họ sẽ làm như thế này, thế kia… Tôi và bà xã ngồi coi 2 cuốn Video mà ớn người.
Năm nay tôi đã 69t, nếu qua được hạn này, có thể sẽ sống khỏe mạnh thêm 5,10 năm? còn hơn là sống không được khỏe lắm trong bao lâu? Đây là một sự lựa chọn để tu bổ tình trạng sức khỏe, trước khi các cuộc heart attack, hay đột quỵ… xảy ra thì còn tệ hơn nhiều.
Trống tràng thành lung linh bóng nguyệt, khói cam tuyền mờ mịt bóng đêm… sáng hôm đó chúng tôi thức dậy thật sớm, tôi phải làm thủ tục tắm với antibacterial soap, mặc dù đêm hôm trước đã nhịn ăn uống, và tắm một lần với antibacterial soap, thay áo quần xong thì con trai, Steve đã sẵn sàng đưa vợ chồng tôi đến Spring Valley hospital.
Đã có mọi thủ tục hành chính và pháp lý từ 2 hôm trước, không bao lâu người y tá đã đưa tôi và bx vào phòng chuẩn bị. Họ bắt đầu gắng các vị trí cần thiết cho IV, dây nhợ cho việc bơm các loại thuốc khi cần, Ở đây tôi lần lượt gặp các Bác sĩ lo cho ca mổ, nhưng quan trọng là bác sĩ gây mê và bác sĩ giải phẫu.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị giải phẫu, nên cũng khá quen với các thủ tục này. Bốn năm trước đã có làm AAA repair, cũng ở bịnh viện này, cuối thập niên 80 đã mổ hernia 1,2 lần hồi còn ở Orange County.
Nằm đợi không lâu thì đến giờ vào phòng mổ, tôi ôm chào bà xã và 2 con. Các y tá đẩy mình đi vào phòng phẫu thuật, nhìn quanh mà thấy không biết bao nhiêu là máy móc. Sau khi các y tá chuyền mình qua bàn mổ, tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ...
Khi tôi thức dậy, mơ mơ màng màng, ông bác sĩ gây mê hỏi gì đó mà người đang ê ẩm, không nhớ được, miệng đang ngậm ống thở không nói được, thấy vợ con đứng gần đó như thấy yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
Vài giờ sau khi đã tự thở được, họ rút ống trợ thở, dù thấy khó thở hơn nhưng dễ chịu hơn. Miệng khô queo, xin nước mà y tá chưa cho, một lúc sau họ mới cho được một chút nước đá, sau đó cứ 15 phút được ngậm chút nước đá. Cứ vậy chỉ chờ 15' để được chút nước đá cho đến mấy tiếng đồng hồ sau.
Tâm trí tỉnh lại với các ý nghĩ mơ hồ, chưa biết rõ tại sao mình nằm đây, cho đến khi cơn ho kéo đến hai tay ôm gối ghì mạnh vào ngực, đau đến chết người mới đưa mình về với thực tại là mình vừa mổ tim.
Suốt gần 4 ngày nằm tại phòng ICU, tôi lần lần hồi phục, mặc dù không được nằm yên với các Y tá, bác sĩ, họ vào theo dõi tình trạng sức khỏe của mình liên miên, hết cho uống thuốc, lấy máu, bơm thêm thuốc vào hệ thống IV, vực dậy đi tới đi lui, ngồi dậy, đứng lên…Cuối cùng rồi những ống chuyển thuốc, ống hút mủ trong bụng cũng được từ từ tháo ra.
Tôi được chuyển qua phòng IMC. Lúc này thì tâm trí phục hồi và những sự đau nhức từ vết mổ bắt đầu hành hạ mình. Sợ nhất vẫn là những cơn ho, cốt để cho các chất thuốc gây mê ra khỏi phổi, cũng như trước khi được về nhà, ông bác sĩ phụ tá giải phẫu đến gở các múi nối vết thương, rồi may lại với chỉ mới, phải nói là đau thấu xương.
Sau một tuần, vào bịnh viện sáng thứ Năm, hôm nay thứ Tư, tôi được Discharge, cho về nhà.
Các bạn thân thương của tôi: hãy chăm sóc sức khỏe của mình bằng cách đi khám bác sĩ thường niên và ngay những khi không cảm thấy khỏe. Chỉ có mình mới biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, đừng thờ ơ mà bỏ bạn bè đi sớm đó. Hãy làm tất cả những gì ta có thể làm và sau đó mới đến việc duyên số.
Trên đường ngồi phía sau cho bà xã lái xe đưa về, trời Las Vegas hôm nay buổi trưa với nắng hồng tuyệt đẹp, nhất là sau mấy cơn mưa trong tuần qua. Tai qua nạn khỏi, và bây giờ là bắt đầu một thời gian từ 4-8 tuần mà người vợ thương yêu phải nhọc nhằn chăm sóc cho đến khi mình có sự sinh hoạt bình thường. Cám ơn người bạn cuối đời bên nhau!
Las Vegas đầu tháng 12/2019
Vạn Võ
1st Anniversary!
Hôm nay đúng là kỷ niệm một năm ngày đi mổ tim, đầu tiên cám ơn các bạn 24, đã thường xuyên gọi điện thoại thăm hỏi, kế đến để tường trình mọi sự hậu giải phẫu và các phản ứng phụ khác, kèm theo vài lời khuyên mấy ông bạn già mình cần lưu tâm đến vấn đề sức khỏe.Ngày 21 tháng 11 năm 2019 sau khi khăn gói vô bịnh viện để bác sĩ mổ tim, coi trong tim có hình bóng người đẹp nào, thuộc về ai, mà quậy quá, sau đó vào tháng 2, gần 3 tháng nghỉ ngơi mình được bác sĩ ưu ái cho đi tập thể dục thẩm mỹ, ý quên Physical Therapy. Check in là đo huyết áp, nhịp tim, độ dưỡng khí oxygen...và bắt đầu là 10' đi bộ trên treadmill, xong đo lại mọi thứ, ok qua đạp xe 10' và rồi tiếp tục các trò kéo tạ, tập tay và chân, đi lên đi xuống tầng cấp, vung chân lên xuống như tập karate…
Đi tập đều đặn tuần 3 bữa được 3,4 tuần chi đó thì nhận được phone call từ văn phòng bác sĩ tim gọi đến check up.
Thì ra v/p Therapy gởi báo cáo và họ cho biết có vấn đề: tim thổn thức hơi chậm. Nhịp đập thường xuống cỡ 40. Bác sĩ tim yêu cầu đeo heart monitor 48 tiếng để theo dõi nhịp tim, y chang kết quả cho biết, thỉnh thoảng tim "on strike" ngừng đập từ 6 đến 8 giây.
Thế là một sáng mùa Hạ, 5/12/2020 lại khăn gói vào Summerlin hospital để gắn pacemaker. Pacemaker là dụng cụ trợ tim, kích thích tim đập nhanh hơn,đề phòng khi tim muốn "on strike" hoặc thấp hơn 60 "PRbpm" Nhịp tim bình thường là vào khoảng từ 60 đến 100.
Buổi sáng 7 giờ vào, mà phải đợi kết quả thử nghiệm từ 3 ngày trước về nàng Covy, thử máu… đến hơn 10 giờ thì mới được ok: mổ.
Bác sĩ rạch một đoạn cỡ 4,5 cm ở dưới vai trái, luồn một sợi dây điện vào màng tim, rồi gắn cái pacemaker vào dưới lớp da, ngay nơi hốc xương vai, rồi may lại. Pacemaker hoạt động bằng pin, kéo dài từ 6 đến 8 năm, khi nào hết pin thì charger lại.
Tĩnh lại lúc 3 giờ chiều thấy nằm trong bịnh viện, đáng lẽ phải nằm qua đêm để được check cái pacemaker làm việc có ok không? Nhưng vì sợ nàng Covy tấn công bất ngờ, nên bác sĩ xã trại, cho đi bờ sớm. Vậy là chiều tối đã được về nhà.
Để kiểm soát, mỗi ngày phải đo huyết áp, nhịp tim 4 lần, sáng trưa chiều tối trong suốt 30 ngày sau đó, và ông bác sĩ tim thay nhiều loại thuốc trợ tim, huyết áp, làm loãng máu...etc.
Mọi việc có vẻ như là ok thì lại loài ra việc khác.
Một sáng vào Thu, thức dậy, ho khan vài tiếng bổng thấy trước ngực u lên một trái golf. Gọi lấy hẹn đi thăm bác sĩ gia đình, thì hân hạnh được biết là lọt vào 80% hậu mổ tim là bị hiatal hernia. Trên ống thực quản vào dạ dày,có chỗ bị phình ra, vì khi mổ tim,hành động banh xương sườn đã gây ra biến chứng này.
Thế là hứa hẹn một kỳ khác lại phải vào bịnh viện, hình như năm ni bị sao hạn gì đó chiếu mạng, nên ưu ái bịnh xá hơi nhiều.
Vài hàng tường trình với các đại quan 24. Đã bước vào tuổi " Cổ lai hy" mong các bạn lưu tâm đi thăm bác sĩ thường niên, và nhất là khi tim mạch thổn thức hơi nhiều…
Tình thân 24
Vạn Võ